Nhân Duyên

30 tháng 11, 2016 1 nhận xét
" Cứ ngỡ xuống trần chơi một lát 
Ngờ đâu ở mãi tới hôm nay " ... ( Bùi Gíáng )

Có khi nào mình trở lại nơi này
Để kiếm tìm nhau trong không gian lạ lẫm
Thoáng gặp nụ cười xưa, ánh mắt nhìn quen thuộc
Một điều gì lạ lắm.. rất thân quen

Có lẽ là cả anh và em
Đến trái đất này để tìm nhau từ muôn vàn quá khứ
Ở nơi đó bàn tay đã từng đan tay và từng vuột lỡ
Để bây giờ ta lại kiếm tìm nhau

Trong chốc lát, đã trôi qua biết bao thời gian  
Lạnh cóng đan xen
Nóng bức đan xen
Trái tim cũng nhiều lần đóng băng, nhiều lần tan chảy
Vẫn tìm nhau trong không gian thinh lặng ấy 
Giữa bao người xung quanh

Cảm giác thấy nhau như đã thuộc về nhau lạ quá phải không em?
Những ngón tay khẽ chạm vào tay run rẩy
Nụ hôn bất ngờ, thời gian như ngừng trôi từ giây phút ấy
Mình như đi lạc tới tận phương nào...

Liệu có thể gặp lại nhau nữa không ở trong kiếp này?
Sao đã gặp rồi, lại buông tay không một lời từ biệt?
Em biết đấy, có thể chẳng bao giờ mình sẽ gặp
Vì nhân duyên chỉ có duy nhất một, trên đời.
Ta lại đi qua nhau,
Vuột mất một kiếp nữa mất rồi...

BH. 29/11 (Cảm tác khi đọc thơ Bùi Giáng)

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB