Vô đề 11

8 tháng 5, 2017 2 nhận xét
Từ đây
Đường đời rẽ những khúc ngoặt
Lối về không biết khi nào quang đãng hay đầy cỏ mọc
hoang vu
Thì vẫn bước đi
Vì cuộc sống chẳng đợi chờ những hoài nghi, sợ sệt bao giờ.

Biết đâu
Nơi gấp khúc có những thú vị mà ta chưa hề biết
Khiến ta vui
Như tiếng chim hót gọi nhau ngoài kia chào mời
Như nắng trải vàng trước mặt
Bầu trời đầy mây trắng
Như tranh vẽ của Van Gogh, Monat, Levitan.

Ta khép lại thời gian
Bỏ lại sau lưng những ồn ào, náo nhiệt
Những nhớ nhung, hoài niệm
Những nỗi buồn như khói bụi bay đi...

Đêm không còn những tiếng thở dài
Sẽ là những giấc ngủ không mộng mị
(Đã từ lâu hình như là xa xỉ)
Sau bao nhiêu mệt nhoài
Được, mất, đắn đo.

Không gian trải dài tít tắp phía xa kia
Bên ấy là cánh rừng phong đỏ ối
Một hồ nước trong soi bóng hàng cây với những chùm lá mới
Trên cao cánh nhạn chấp chới bay…

Cầm đoá hoa yêu thương trên tay
Ta biết mình hạnh phúc
Dẫu có bao lần cười lẫn nước mắt

Thì hạnh phúc vẫn là điều kỳ diệu
Phải không em?
BH. 2017

2 nhận xét:

  • Như Hải nói...

    Luôn có nàng động viên, lại có động lực viết chứ thú thật dạo này tớ k có động lực viết, cũng chả có ý để viết. Cám ơn nàng, HCM.

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB