Đối thơ: Ngày anh ra đi

16 tháng 4, 2015 1 nhận xét

Ngày anh lặng lẽ ra đi.
Em không hề được biết,
Cũng không lời từ biệt.
Đương nhiên,
Không lời hẹn ngày trở về.
Tuổi thơ ngây còn chưa biết si mê
Dẫu hồi đó, mắt ai đăm đắm quá
Em e thẹn, nụ hoa sau kẽ lá
Chưa hái trao người.
Anh chưa từng nói gì với em, anh ơi!
Chưa một lần nắm tay, chưa một lời hò hẹn.
Anh như con thuyền lẳng lặng rời bến.
Bỏ em lại hoang hoải đơn côi.
Lời yêu ngày nào chưa kịp đọng trên môi,
Anh không ngỏ.
Nên lòng em không dám mở...
Khiến anh xa em, góc bể chân trời.
Giấc mơ màu trắng vẫn vẽ nét tinh khôi.
Cho một ngày,
Sắc vàng về với nắng.
Anh trở lại, đưa hồn em về thời trong trắng.
Tỉnh mộng ra, lá úa, hoa tàn.
Lời yêu giờ cũng đã muộn màng,
Chỉ còn kịp tặng nhau, những khắc khoải...
Xa xưa ...
Hoa Cỏ May, 15/4/15

Ngày lặng lẽ ra đi
Khi khi thuyền chưa kịp nói lời tạ từ với bển
Anh chưa kịp nói với em những lời thương yêu trìu mến
Lá chưa kịp xanh
Hoa chưa kịp nở
Lời yêu chưa kịp ngỏ
Tình chưa kịp nồng..
Quà tặng cho nhau là chuỗi khắc khoải trong lòng
Đôi môi chúm chím vị thành niên còn ngu ngơ, khờ dại,
Trong sáng, hồn nhiên khao khát mặn mà.
Chẳng chịu cho em bước qua ngưỡng cửa đàn bà.
Ngày lặng lẽ ra đi
Khi mắt chưa kịp say, sắc vàng chưa kịp về với nắng
Giấc mơ màu trắng
Vẽ nét tinh khôi
Trái tim trinh vẫn mải mê ngân bản nhạc câm lời
Chẳng đoái đến những ánh nhìn mang sắc màu của lửa
Nụ hôn vẫn là món quà vô cùng xa xỉ
Vị ngọt đôi môi của đời con gái
Em chắt chiu dụm dành làm của hồi môn
Quả phu thê trong vườn cổ tích vừa đơm trái xanh non
Chưa người hái tặng..
(Thanh Bình Nguyễn)

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB