Hạn 5 ngày đã đến, anh muốn thảo luận với ông lão để có thể thuê dài hạn, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, anh bất cẩn làm vỡ một ly thủy tinh. Anh rất khẩn trương, cảm giác thấy cái ly này giá trị xa xỉ, e rằng làm vỡ ly thủy tinh, ông lão sẽ không cho anh tiếp tục thuê phòng.
Nhưng khi anh gọi điện nói cho ông lão, ông lão nói: "Không sao, anh không phải cố ý mà, cái ly thủy tinh đó rất rẻ." Anh rất vui mừng và hy vọng ông lão sẽ đến ký hợp đồng dài hạn, ông lão đồng ý, rồi cúp điện thoại.
Anh nhanh tay quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh và rác cho vào một cái bao, đặt ở bên ngoài. Một lát sau, ông lão đến, không đợi anh mở lời, ông lão nói: "Những mảnh vỡ thủy tinh kia đâu rồi?"
Anh trả lời: "Tôi đã thu dọn xong và để ngoài cửa đó." Ông lão mở bao rác ra xem, sắc mặt không vui liền đi vào phòng và nói: "Ngày mai anh có thể chuyển đi, ta không cho anh thuê phòng nữa."
Anh không thể tưởng tượng nổi, liền hỏi: "Có phải tôi đã làm vỡ cái ly mà ông yêu thích khiến ông phật ý chăng?"
Ông lão nói: "Không phải! Lý do là vì trong tâm anh không nghĩ cho người khác."
Anh bị nói đến ngẩn ngơ không hiểu, đúng lúc này, liền thấy ông lão cầm một cây bút cùng một cái bao khác, mang theo cây chổi cùng một cái kẹp, đi ra bên ngoài, ông đổ hết rác trong bao kia ra, phân loại một lần nữa.
Ông lão chọn lựa rất cẩn thận, qua một hồi lâu, đem tất cả mảnh vở thủy tinh chứa vào một bao, lấy bút viết lên: "Bên trong là mảnh vở thủy tinh, nguy hiểm!" Sau đó, mới đổ các loại rác khác vào một cái bao khác, viết lên: "An toàn".
Anh ở bên cạnh đứng nhìn, từ đầu đến cuối, trong lòng hết sức kính nể, không biết nói gì nữa. Vài năm về sau, anh vẫn không ngừng nhắc lại chuyện này, mỗi lần đều liên tục cảm thán.
ST
|
1 nhận xét:
Đó là lý do tại sao mình thích nước Đức. Right thing right (đâu vào đấy).
Đăng nhận xét