NGỐC

23 tháng 5, 2016 2 nhận xét

Quả thật mình ngây ngốc
Dẫu người ta hững hờ
Vẫn si mê đắm đuối
Mặc cho người thờ ơ.
Quả thật mình ngốc nghếch
Cứ ngóng đợi một lời
Biết chắc người không nói
Vẫn đợi hoài, người ơi
Mình ơi, mình thừa biết
Người yêu kẻ khác mà
Sao mãi không quên nổi
Ôm tủi buồn xót xa
Mình ơi, mình ngốc thế
Hỏi, người không trả lời
Vậy mà mình không tỉnh
Cứ chờ người nhắn thôi.
Vẫn biết là người ấy
Không nhớ mình chút nào
Mà trái tim khờ dại
Vẫn vì người lao đao.
Bên cạnh người yêu dấu
Họ tươi rói nụ cười
Sao mình lại đau nhói
Tỉnh lại nào, Ngốc ơi.
23/5/2016

Mình thích cái từ Ngốc trong bài này quá nên viết theo, vậy mà bạn ấy lại gỡ xuống, mình đành liều post lại ở đây. Mắng mình cũng được, thơ hay phải để bạn bè đọc chứ:
Thôi em đi đi
Nước mắt ướt nhoà vai áo
Chẳng dám nhìn vào đôi mắt ấy
Anh sợ chìm vào nỗi đau
Không thể gọi nên lời

Thôi em đi đi
Đường từ nay hai ngả
Chiếc ghế đá cũng run lên, nghẹn ngào từ giã
Tiếng bước chân lặng lẽ xa dần
Đêm cuối cùng sao quá mong manh...

Thôi em đi đi
Cuộc sống sẽ trở về
Bình thường như bao ngày tháng
Em đã sống
Như chưa bao giờ mình gặp
Rồi em sẽ bình yên...

Hơi ấm này còn giữ mãi trong anh
Nụ hôn nồng nàn
Vòng ôm xiết chặt
Bàn tay gầy guộc
Níu giữ bàn tay

Giã từ một phút thơ ngây
Một phút nhẹ lòng yếu đuối
Một phút tự cho mình nông nổi
Một phút say đắm dại khờ..

Chỉ một lần,
Như chưa bao giờ là thật
Thì giấc mơ này
Xin giữ mãi là mơ

Thôi em đi đi...
Ngốc nhé,
Giã từ...

2 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB