Cố nhân

11 tháng 10, 2017 0 nhận xét
Tôi đã về đây
Matxcơva lộng lẫy và bình thản
Giấu mọi khổ đau trong sắc Thu vàng...
Năm tháng âm vang năm tháng huy hoàng
Tôi đi nơi đâu cũng nghe tiếng gọi
Những con đường in dấu chân nông nổi
Những vòm cây kiên nhẫn đợi tới lượt mình trút lá
Để chạm đến tận cùng mất mát
Không vướng bận gì,
Chỉ sẵn sàng đón nhận tình yêu!
Thành phố không ngờ người đã có tôi
Giọt nước mắt không khiến bầu trời của người thêm ẩm ướt
Tôi đi ngược về bao mùa Thu trước
Người lướt ngang qua không thoáng giật mình.
Bậc thềm này...
Nhà ga này...
Cơn mưa này...
Chiếc lá này...
Là bậc thềm đã thôi gồ ghề dễ vấp
Không bóng nụ hôn đầu
Đồi Lenin không đôi bạn nào phân vân đi bên nhau chẳng dám nắm tay
Hàng lan can tròn trịa không vết nứt gợi về tan vỡ...
Là nhà ga vẫn tàu đến tàu đi
Nhưng đã thôi chần chừ bên cửa
Không ai dám nhảy tàu liều mạng
Đến với điều mơ hồ phía trước chẳng thể gọi tên...
Là cơn mưa hiền thôi không xót mặn
Vì vết thương lành miệng từ lâu
Không ai đắng cay đầu trần đứng đó
Mong mưa làm nguội lòng mình.
Là chiếc lá mới còn non đã vội úa vàng
Chạy theo mốt mùa Thu được ưa chuộng
Chưa kịp sống hết đời mình chưa được nhớ nhung ai...
Những cuộc hẹn bất thành những suy tính dở dang
Tuổi trẻ nào cũng hồi hộp thế
Mỗi sáng dậy mong một lời gọi khẽ
Đáp: "Có tôi! Tôi đã sẵn sàng!"
9/10/2017 Nguyễn Thuỵ Anh 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB