“Sân nhà em sáng quá
Đầy ánh trăng sáng ngời…
Em đi trăng theo bước
Như muốn cùng đi
chơi..”
Đứa
bé của một khoảng trời và góc sân mà Trần Đăng Khoa đã từng viết trong bài thơ
trên đây có đôi mắt trong veo, chưa từng bao giờ biết vướng bận, lo toan gì, chỉ
ngắm trăng tròn, rồi trăng khuyết, ngày qua ngày từ một góc sân nho nhỏ, với một
không gian nho nhỏ mở ra từ đôi mắt trong veo ấy.
Nơi
góc sân ấy nó thường nhìn lên trời cao để tưởng tượng từng đụn mây trắng trong
khoảng trời be bé kia với những hình thú, hình chim mà nó ưa thích. Nơi góc sân
ấy nó chạy theo bóng trăng để xem ‘trăng theo bước ‘của nó mà bầu bạn. Sự đuổi
bắt bóng-hình mãi đối với nó là không bao giờ chán. Ở đó không có sự có mặt của
khổ đau, chỉ có niềm vui và hạnh phúc ngập tràn.
Đó
là góc sân được mặc định là của riêng nó, nơi không ai, ngoài trăng, gió, và
mây đến thăm, thủ thỉ tâm sự với nó hàng ngày. Và nó, nó thì thầm với khoảng trời
ấy với muôn vàn những suy nghĩ chợt đến, mà nếu ai đó nghe được chắc sẽ cười
vào sự ngốc nghếch và ngây thơ của nó.
Có
biết bao những cơ hội để nó rời khỏi khoảng trời ấy bước ra cuộc sống, đến với
những ‘khoảng trời khác’ rộng mở hơn, những con đường dẫn đến những thế giới mới
to lớn hơn góc sân của tuổi thơ.., vậy mà nó cứ chần chừ (hay không đủ tự tin để
dứt bỏ) ra đi? Có lẽ, nó sợ. Nó sợ rời khỏi đó sẽ không còn lại góc
sân ấy nữa, khoảng trời ấy nữa…
Rồi
cái gì đến cũng phải đến. Nó phải dứt bỏ góc sân ấy để mà ra đi, để mà đón nhận
những đổi thay mang tên ‘trải nghiệm’ và ‘trưởng thành’. Những dấu ấn của
cuộc đời, của thời gian in hằn trên gương mặt, nụ cười khoé mắt, và nhất là
trong tâm trí nó. Để một ngày khi trở về, nó bỗng thấy hình như góc sân đã khác,
khoảng trời đã khác. Mọi thứ dường như đã đổi thay, khác xưa. Sự ‘khác’ đó mãnh
liệt quá khiến nó ngây ngô tự hỏi: “Hình như thời gian đã làm thay đổi hết tất
cả những kỷ niệm của ta?”.
Nhưng
thực ra góc sân vẫn đó, khoảng trời vẫn đó, chỉ đôi mắt nhìn của nó đã khác, đã
có nhiều ‘sạn’ hơn. Góc sân qua đôi mắt ấy giờ
trở nên chật hẹp và khoảng trời cũng không còn trong xanh, thánh thiện như những
ngày còn thơ bé.
Rồi
nó bùi ngùi: “ Giá nó không rời bỏ góc sân ấy ra đi thì đâu có sự đổi thay đến thế..!”.
Và nó tiếc, tiếc cho những gì đẹp đẽ giờ chỉ còn lại trong ký ức, trong sự tưởng
tượng. Nó quên mất mình đã đổi thay thật nhiều. Cũng như góc sân, nó cũng
đã khác xưa, cũ đi theo thời gian.
Nó ngồi
thu mình trong góc sân và ngắm khoảng trời thật lâu, cố tìm lại những âm thanh
quen thuộc, những bóng mây quen thuộc ngày nào. Góc sân dù nhỏ bé nhưng vẫn
thân thiết với nó. Bất giác, bài hát quen thuộc ngân lên trong nó:
“ Sân nhà em sáng quá
Đầy ánh trăng sáng ngời..”
Đúng
rồi, nó quên mất hôm nay là Rằm Trung Thu nên trăng tròn vành vạch trên trời
cao kia khiến cho bóng nó sáng rõ hơn dưới ánh trăng đêm. Nó chợt thấy bóng mình đang đi cùng mình, dừng cùng mình, như ngày thơ bé chơi trò đuổi bắt hình bóng. Chỉ là cái bóng ấy giờ đây đã vạm vỡ hơn xưa, nặng nề hơn xưa mà thôi.
“ Sân nhà em sáng quá...” Ừ , đúng vậy, góc sân ấy hôm nay sáng quá, đã quá lâu nó mới được thấy trăng tròn và đẹp đến vậy.
BH. Trung thu 2017
BH. Trung thu 2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét