Anh từng sống những tháng ngày bình lặng
Nguyện hiến dâng cho tín ngưỡng cuộc đời
Từ thơ bé tìm niềm vui kinh kệ
Mặc xô bồ ngoài cuộc sống vẫn trôi
Anh vốn trẻ mồ côi không cha mẹ
Tuổi thơ ngây nương tựa chốn cửa thiền
Dốc một lòng chân tu nơi cõi đạo
Bể trầm luân cầu nguyện chữ tâm yên
Nửa thế kỷ cộng vào đời số tuổi
Công nghệ về, làm bạn với trang phây
Dòng nick sáng từng đêm dài tâm sự
Chạm ngân lên tình mới chớm tràn đầy
Anh đã biết được điều không nên biết
Và trái tim chợt thổn thức rất đời
Em thiếu phụ tuy chẳng còn son trẻ
Mà khiến anh phải lỗi đạo, em ơi
Anh vẫn chỉ là chàng trai ngờ nghệch
Tim run lên trong vũ điệu tình đầu
Em có thể chìa bàn tay đón nhận?
Anh về đời, để hai đứa có nhau
Dòng tâm bệnh đã quật anh ngã gục
Chỉ ước ao gặp em được ngoài đời
Được bàn tay em dịu dàng chăm sóc
Được ôm em, dù chỉ một lần thôi
Niềm mong ước khó trở thành sự thật
Chẳng thể buông dẫu sám hối thật nhiều
Có nỗi khổ nên biết em không thể
Đưa anh về viết tiếp chuyện tình yêu
Tháng năm thật dài,
Mà có được bao nhiêu...
6/10/2017
'Ngỡ lòng mình không động
Tâm bỗng chẳng tĩnh rồi..'
2 nhận xét:
Duyên nghiệp thật không thể biết trước. Cám ơn nàng, HCM, bài thơ hay quá.
'Ngỡ lòng mình không động
Tâm bỗng chẳng tĩnh rồi..'
Tớ cũng thích câu này lắm Hoa ạ
'Ngỡ lòng mình không động
Tâm bỗng chẳng tĩnh rồi..'
Đăng nhận xét