Lửa đây Hoa ............. nhé

24 tháng 4, 2012 6 nhận xét

Vào Sài Gòn gặp bạn Hoa , bạn nói 'mình làm nghề trái ngược Kiên - Kiên chuyên bán thuốc lá còn công ty mình đang làm một công việc đại loại dính dáng đến bệnh ung thư' . Sau biết rằng bạn làm giám đốc điều hành của một công ty chuyên nghiên cứu và phân tích  thị trường .
Nói chung gặp bạn bè cũ mình ít hỏi sâu về công việc, tán láo cho vui là chính. Gần 30 chục năm ra trường rồi có người thì thành đạt, có người thì vẫn lận đận với cơm áo, gạo tiền.  Lớp học cũng như một xã hội thu nhỏ vậy đủ cả vui lẫn  buồn. Hic !
Về nhà nghĩ lại sao lại nói nghề nghiệp trái ngược nhau Hoa nhỉ? Nếu không có người hút thuốc lá thì lấy đâu ra bệnh ung thư cho Công ty Hoa phân tích thị trường nhỉ? Nói chính xác là công việc của mình hỗ trợ cho công việc của công ty Hoa đấy nhé . Post bài viết về nghề  của mình để góp thêm chút lửa cho blog, cũng cho thấy thuốc lá đâu chỉ có hại mà phân tích kỹ ra còn có tính " nhân văn : ra phết :

Một con người có lòng tự trọng có bao giờ ngửa tay xin tiền người qua đường không? Không đời nào! Không bao giờ! Ngay cả khi trong túi không có nổi năm xu để mua vé tàu điện.

Khi một con người tự trọng gặp phải chuyện buồn phiền liệu anh ta có sẵn sàng chia sẻ nỗi lòng mình với những người xa lạ? Không! Tất nhiên là không rồi.

Nhưng liệu ai trong số những người hút thuốc lại không một lần xin diêm hay thuốc lá của những người hoàn toàn xa lạ cơ chứ. Người ta xin ở khắp mọi nơi, bằng mọi thứ tiếng khác nhau: "Xin lỗi, anh làm ơn cho xin tí lửa!".

Và người kia sẽ rút ra bao diêm, quẹt lửa, rồi đưa que diêm đã cháy cho bạn. Trong khoảnh khắc nào đó bàn tay của hai người chạm vào nhau, truyền cho nhau ngọn lửa nhỏ.

Sau đó,có một người khác lại đến châm nhờ thuốc, bạn sẽ đưa cho anh ta điếu thuốc đang hút dở. Trong một giây phút bàn tay hai người xa lạ lại chạm vào nhau.

Và sẽ mãi là như thế chừng nào trên trái đất này còn có người hút thuốc. Những đốm lửa nhỏ li ti cứ truyền từ người này sang người khác đi khắp mọi nơi trên trái đất. Bởi vì ở đâu có người hút thuốc dù ở Châu Âu, Châu Á, Châu Phi, Châu Úc hay Châu Mĩ.

Và chừng nào bàn tay của con người còn chạm vào nhau, gìn giữ ngọn lửa nhỏ, gìn giữ hơi ấm thì trên hành tinh này chắc sẽ bớt đi phần nào những điều xấu xa.

Có lẽ chỉ vì lý do ấy mà tôi không bỏ thuốc. Vì biết đâu một lúc nào đó lại chẳng có người hỏi tôi: "Xin lỗi, anh làm ơn cho xin tí lửa".


6 nhận xét:

  • Thúy Doãn nói...

    Kiên ơi đang lẽ phải làm nghề luật mới đúng, cãi trắng thành đen đấy! chăm post bài lên để các bạn còn đăng đàn nhé! và cũng rất cần những viên đá ném xuống mặt hồ đang yên ả chứ!

  • Như Hải nói...

    botay.com thật vớinlungbotay! Lửa của cậu 'xin' bé xíu đầu thuốc lá...Cậu cứ biện luận thế này thì cái Cua nó bực là đúng rồi! Nó đang gọi cậu là Lửng Lơ kìa..

  • lungbotay nói...

    Vẫn chăm đấy chứ Thúy .Hic !Mình thỉnh thoảng lại hì hục khuân đá quẳng xuống mặt hồ đang yên ả đấy nhé , mệt ra phết

  • Trần Ngọc Tú nói...

    Lungbotay quảng bá cho thương hiệu.... của bạn nghê cơ, ở chỗ tớ bọn trẻ con nó gọi những ai hút thuốc lá là ' Mồm khi nào cũng như bát nhang đấy'!!!

  • lungbotay nói...

    Và chừng nào còn bạn Hoa chăm sóc gìn giữ cho blog , các bạn lớp chúng ta còn có ngôi nhà chung giao lưu ,gặp gỡ .
    Có lẽ vì lý do đó các bạn ơi chung nhau mỗi người một tay xây dựng cho blocg của lớp nhé .Đừng để khi nào có người hỏi : Blocg thời đi học 12CD đâu rồi nhỉ?
    Đoạn cuối chắc phải viết như thế Hoa nhỉ ? Trêu Hoa tí thôi , các bạn cũng hay xem phết hôm trước gặp Phương rủ nó đi Sài Gòn chưa nói nó đã bảo : " Biết rồi , tao vẫn vào blog lớp xem mày thỉnh thoảng hay viết luyên thuyên nhỉ" He he ! Thế là tốt rồi , mấy năm trước mình còn cãi nhau với nó về việc nên mua máy tính cho con nó dùng không bây giờ biết chui vào blocg của lớp xem là tiến bộ lắm roài

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB