Hoa Cỏ May - Chúc Linh

19 tháng 6, 2016 4 nhận xét
Nép vào lòng người ấy
Nghe nhịp tim nhẹ nhàng
Thấy lòng bình yên lạ
Trôi giấc mộng miên man
Nép vào vai người ấy
Nghe mùi hương ngọt ngào
Bờ vai đầy tin cậy
Lòng êm đềm xốn xao
Nép vòng tay người ấy
Thấy mình thật nhỏ xinh
Vòng tay người siết chặt
Ngất ngây trong chữ tình.
Nép vào lưng người ấy
Tấm lưng rộng chở che
Chợt thấy mình nhỏ bé
Mong manh cánh bướm hè
Nép nhẹ vào người ấy
Thấy mình tuổi đôi mươi
Dấu thời gian cách biệt
Cũng mờ nhạt, rồi rơi.
Mình nép vào người nhé
Nghe thời gian ngừng trôi
Có một thời tuổi trẻ
Quay về trên mắt môi
Mình nép vào người nhé
Để thấy lòng bình an
Giật mình chợt thức giấc
Ồ, giấc mộng hoang mang.
(Hoa Cỏ May)
GẦN
Sát gần hơn nữa nhé
Này hỡi bờ vai gầy
Dựa vào lưng mình rộng
Yên lành, thành trì xây
Này má hồng bầu bĩnh
Cứ chạm vào vai hiền
Vạm vỡ và rắn chắc
Sẽ cho nàng an yên
Nàng thơm như con gái
Mới dậy thì hôm qua
Lần đầu gần như thể
Thuộc về nhau rồi mà
Mình muốn quay mặt lại
Ôm chặt và hôn môi
Nhưng tự nhiên thấy ngại
Như lần đầu trong đời
Sợ người ta càng ghét
Như hồi học chung trường
Mình dại chưa dám ngỏ
Rằng mình cũng thương thương
Bây giờ gần như thế
Sao người không nép vào
Gần hơn một chút nữa ...
Sao người vẫn làm cao?
Thì thôi tình câm nín
Vẫn chôn chặt trong lòng
Để đêm về mơ mộng
Người gần mình: yêu? - không?
(Chúc Linh)
NÉP
Nép bên cạnh người ấy
Chợt thấy mình mong manh
Này là bờ vai rộng
Muốn dựa vào, an lành
Này là tấm lưng thẳng
Ghé vào chắc dịu êm
Mình nghiêng đầu chạm nhẹ
Thấy hồn bỗng yếu mềm
Quay mặt, động vai áo
Lòng chao đảo rung rinh
Ngỡ mình vừa kịp lớn
Lần đầu vương chữ tình
Người quay lưng không biết
Một làn hương thoảng qua
Hương đàn ông mạnh mẽ
Gần đấy mà rất xa
Người sát cạnh mình thế
Sao cách biệt phương trời
Muốn đưa tay níu lại
KHOẢNG CÁCH DÀI,
Buông lơi....
(Hoa Cỏ May)

4 nhận xét:

  • Như Hải nói...

    Muốn nép vào mà chẳng thể được nữa rồi
    Bờ vai rộng một lần nương tựa
    Người sát cạnh mà sao giờ xa lạ
    Bàn tay buông
    Im lặng
    Rã rời...

    Những khác biệt khiến ta bước dần về hai phía xa xôi
    Chẳng thể nói
    Cũng chẳng thể nào phân định
    Thế nào là đúng sai?
    Thế nào là được mất?
    Chỉ thấy trong lòng tim như đã chết
    Lặng câm.

    Ánh mắt xa xăm
    Trông người từ ấy
    Áng mây trôi vẫn chẳng khác từ ngày người đi mãi
    Gió vẫn ồn ào thổi
    Ta nép vào khoảng trống không ai...

    (hehe, thơ 2 nàng vui nên tớ làm bài buồn đối nhé)

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB