Băng qua đồi núi,
Tôi gặp tôi năm 19 tuổi
Em đeo đôi găng trắng, đến uống rượu mừng của tôi.
Em hỏi tôi có hạnh phúc không?
Những muộn phiền bao lâu có chăng được hoá giải?
Sao trong hôn lễ bao người,
nhưng chẳng có được một người bạn năm xưa?
Tôi nói với em, tôi đã từng níu giữ,
nhưng họ cứ phiêu bạt giữa biển người.
Cô gái năm xưa ta yêu sâu đậm,
đã cưới người hàng xóm lạ xa.
Tôi hỏi lại em,
“Em có hạnh phúc không?”
Em gật đầu, nhìn tôi bật khóc.
Mai này gặp gỡ bao người,
muốn kể em nghe, nhưng chẳng thốt nên lời.
Cho tôi đi theo với, cho tôi theo em với
Trở về năm 19 tuổi, làm người cô độc hát ca.
Cho tôi đi theo,
Em cho tôi đi cùng em với
Đi ngược dòng người hối hả, đi về nơi hoang vu núi đồi, phất tay áo bay bay
....
Băng qua đồi núi, gặp tôi năm 60 tuổi
Băng qua đồi núi, gặp tôi năm 60 tuổi
Người chống 1 cây gậy trắng, nghe chim chóc hát ca
Tôi hỏi Người,
“Người có hạnh phúc không?”
Người cười, đôi tay xua nhẹ.
Bên người có bao nhiêu bóng dáng, những người bạn phiêu bạt năm xưa đã trở về.
Người bảo tôi rằng,
“không cần níu giữ, yêu thương phải cần ai đó chờ trông,
và đợi trên gác mái nở hoa”
Nơi này chính là thiên hạ.
Luôn có người hạnh phúc đến bạc đầu, lại có người phải bật khóc lúc chia xa.
Duyên gặp mặt dẫu có hay không, cũng là bản nhạc dâng tháng năm xa tắp.
Cho tôi đi cùng,
Người cho tôi được đi cùng Người với.
Đi tới bến đò tuổi 60 dừng lại, đợi chiếc thuyền be bé đưa đi
Tôi xin Người,
cho tôi được đi cùng Người với.
Đi theo dòng người tấp nập, về đồi núi muôn sắc hoa tươi.
Phất tay áo bay bay.
(Lời dịch: Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét