Một người cần bao nhiêu đất?

2 tháng 3, 2020 0 nhận xét
(Kể lại truyện ngắn của Lev Tolstoy, "Много ли человеку земли нужно?")
Pakhom và vợ là hai người nông dân nghèo, sống ở một nơi hẻo lánh. Ngày nọ, người chị vợ đến thăm gia đình bọn họ. Vốn là phu nhân của một đại gia, người chị này khoe khoang về cuộc sống hào nhoáng của mình ở nơi đô thị. Bà còn chế nhạo hoàn cảnh khiêm nhường của người em gái. Chị Pakhom bảo rằng chị hài lòng với những gì mình có, và chị tin rằng đời sống thanh đạm là chìa khoá của sự lương thiện. Anh Pakhom xen vào câu chuyện, nói rằng nếu có đủ đất đai, anh sẽ không có gì phải sợ hãi, kể cả ma quỷ. Ai dè, ngay lúc ấy, có một con Quỷ ở gần, và nó nghe những gì anh Pakhom vừa nói. Nó thề rằng nó sẽ cám dỗ anh bằng đất đai.
Khi một người chủ đất ở gần đó đột nhiên quyết định chia tay với tài sản của mình, Pakhom đã thuyết phục bà bán cho anh ba mươi mẫu đất. Lúc đầu, anh có vẻ hài lòng với số tài sản này. Anh nghĩ rằng nó rất tuyệt vời nếu những người dân ở cùng làng với anh đừng đi qua lại trên những mảnh đất ấy. Thế là anh ra lệnh cấm và kiện họ ra toà. Tình hình trở nên nghiêm trọng khi mà sự hiềm khích đã dẫn đến những đe doạ bạo động giữa anh và những gia đình chung quanh.
Pakhom càng lúc càng tức giận với cuộc sống "chật chội" của mình, đặc biệt là khi anh nghe kể rằng có một ngôi làng ở phía nam sông Volga, nơi các gia đình đến lập nghiệp đều được cho không hai mươi lăm mẫu đất. Thế rồi anh và gia đình quyết định đến vùng đất mới. Quả nhiên họ được hoan nghênh và giao đất với diện tích lớn gấp ba lần những gì anh đã có. Tuy nhiên, Pakhom lại muốn nhiều hơn nữa. Anh nghĩ rằng làm chủ đất là con đường duy nhất để dẫn đến hạnh phúc.
Trong lúc Pakhom chuẩn bị mua đất từ một người nông dân bị phá sản, một thương gia đi qua đã kể cho anh nghe những câu chuyện về một vùng đất màu mỡ và thênh thang. Ở đấy, anh chỉ cần tặng người Bashkirs một vài món quà là anh đã có thể mua được mười ba ngàn mẫu với giá 20 copecks một mẫu .
Pakhom bỏ lại gia đình và đi đến vùng đất mới. Pakhom tặng những người Bashkirs một số quà cáp. Vui mừng, họ háo hức tìm cách trả ơn lòng tốt của anh. Những vị bô lão Bashkirs đồng ý bán cho Pakhom một mảnh đất với giá một ngàn rúp. Diện tích của mảnh đất này lớn như khoảng cách mà Pakhom có thể đi chung quanh trong vòng một ngày. Tức là anh phải trở về điểm xuất phát trước khi mặt trời lặn.
Đêm đó, Pakhom trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh thấy các vị bô lão Bashkirs, người lái buôn và những người hàng xóm của anh bị biến thành Quỷ dữ. Bọn họ cười nhạo trên một thân thể đã chết cong queo bên vệ đường. Pakhom nhận ra cái xác chết ấy: Nó không phải là ai ngoài chính anh. Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, anh gạt bỏ giấc mơ. Anh hướng mắt về vùng đất hứa, nắm lấy thanh kiếm của mình và bắt đầu bước đi.
Mặc dầu dưới ánh mặt trời gay gắt, Pakhom dễ dàng đi được sáu dặm. Đến giữa trưa, tuy đã mệt lã, anh vẫn ra sức tiếp tục. Sau khi đi được mười dặm, anh biết mình phải đi thật nhanh mới mong trở về trước tối. Và anh đã thành công. Anh trở lại nơi xuất phát khi tia nắng cuối cùng vừa tắt trên ngọn cây. Anh ngã đùng xuống đất và chết đi vì kiệt sức. Người làm của anh đã sử dụng thuổng để đào mộ chôn anh, và họ biết chính xác anh cần bao nhiêu đất: hai thước mốt, đo từ đầu đến chân.
(Theo fb Jang Emerald).

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB