TÀI SẢN CỦA MỘT CON NGƯỜI
Một người đàn ông vào giây phút lâm chung thấy Thượng đế hiện lên, tay cầm theo một chiếc vali. Ngài nói:
,,Ê cu, đã đến lúc đi rồi!"
,,Không thể thế được, con còn quá nhiều kế hoạch phải làm!!!" - Người đàn ông hốt hoảng
,,Kệ thôi, đi là đi" - Thượng đế kiên quyết
,,Ngài cầm theo cái vali gì thế?" - Người đàn ông tò mò.
,,Những thứ thuộc về con" - Thượng đế mỉm cười.
,,Ý người đó là đồ đạc, quần áo, kem đánh răng của con?" - Người đàn ông hỏi.
,,Ồ không, những thứ đó thuộc về Trái đất, chưa bao giờ thuộc về con" - Thượng đế ôn tồn.
,,Vậy chắc hẳn đó là ký ức của con?" - Người đàn ông kiên nhẫn.
,,Ồ không, ký ức thuộc về thời gian, không thuộc về con" - Thượng đế nhẹ nhàng đáp.
,,Vậy chắc đó là tài năng của con?" - Lần này người đàn ông cả quyết.
,,Không con ạ, cái đó thuộc về hoàn cảnh, cũng không thuộc về con" - Thượng đế vẫn cười.
,,Vậy đó là gia đình và bạn bè con?" - Người đàn ông lo lắng.
,,Không, họ phụ thuộc vào hành trình con đi, không thuộc về con" - Thượng đế kiên nhẫn.
,,Vậy chắc chắn là vợ con của con?" - Người đàn ông tự tin hỏi.
,,Vẫn không phải, họ thuộc về trái tim con, không phải của con" - Thượng đế hơi mệt.
,,Vậy đó là thân xác của con?" - Người đàn ông hỏi nhỏ dần.
,,Không, thân xác con thuộc về Cát bụi, một sáng tác của Trịnh Công Sơn" - Thượng đế nháy mắt.
,,Vậy có phải đó là linh hồn của con?" - Người đàn ông vô vọng.
,,Không con ạ, linh hồn của con thuộc về ta" - Thượng đế lại mỉm cười.
Người đàn ông nhận lấy cái vali và đầy sợ hãi khi mở ra, cái vali trống rỗng. Anh ta khóc rống lên:
,,Vậy là con không bao giờ sở hữu một cái gì ư?"
,,Không thể thế được, con còn quá nhiều kế hoạch phải làm!!!" - Người đàn ông hốt hoảng
,,Kệ thôi, đi là đi" - Thượng đế kiên quyết
,,Ngài cầm theo cái vali gì thế?" - Người đàn ông tò mò.
,,Những thứ thuộc về con" - Thượng đế mỉm cười.
,,Ý người đó là đồ đạc, quần áo, kem đánh răng của con?" - Người đàn ông hỏi.
,,Ồ không, những thứ đó thuộc về Trái đất, chưa bao giờ thuộc về con" - Thượng đế ôn tồn.
,,Vậy chắc hẳn đó là ký ức của con?" - Người đàn ông kiên nhẫn.
,,Ồ không, ký ức thuộc về thời gian, không thuộc về con" - Thượng đế nhẹ nhàng đáp.
,,Vậy chắc đó là tài năng của con?" - Lần này người đàn ông cả quyết.
,,Không con ạ, cái đó thuộc về hoàn cảnh, cũng không thuộc về con" - Thượng đế vẫn cười.
,,Vậy đó là gia đình và bạn bè con?" - Người đàn ông lo lắng.
,,Không, họ phụ thuộc vào hành trình con đi, không thuộc về con" - Thượng đế kiên nhẫn.
,,Vậy chắc chắn là vợ con của con?" - Người đàn ông tự tin hỏi.
,,Vẫn không phải, họ thuộc về trái tim con, không phải của con" - Thượng đế hơi mệt.
,,Vậy đó là thân xác của con?" - Người đàn ông hỏi nhỏ dần.
,,Không, thân xác con thuộc về Cát bụi, một sáng tác của Trịnh Công Sơn" - Thượng đế nháy mắt.
,,Vậy có phải đó là linh hồn của con?" - Người đàn ông vô vọng.
,,Không con ạ, linh hồn của con thuộc về ta" - Thượng đế lại mỉm cười.
Người đàn ông nhận lấy cái vali và đầy sợ hãi khi mở ra, cái vali trống rỗng. Anh ta khóc rống lên:
,,Vậy là con không bao giờ sở hữu một cái gì ư?"
Lúc này Thượng đế mới ôn tồn nói: "Đừng bi quan thế con, con không thấy chí ít thì con vẫn còn có được một cái vali đó sao?"...
Thế đấy, hãy luôn lạc quan, dù ta có một cuộc đời trống rỗng, chí ít ta vẫn còn có cuộc đời, dù ta có một công việc chẳng có gì đáng kể, chí ít ta vẫn còn có công việc, dù ta có một cái đầu rỗng tuếch thì chí ít ta vẫn có hộp sọ để đội mũ bảo hiểm... Hãy lạc quan lên!!!
Thế đấy, hãy luôn lạc quan, dù ta có một cuộc đời trống rỗng, chí ít ta vẫn còn có cuộc đời, dù ta có một công việc chẳng có gì đáng kể, chí ít ta vẫn còn có công việc, dù ta có một cái đầu rỗng tuếch thì chí ít ta vẫn có hộp sọ để đội mũ bảo hiểm... Hãy lạc quan lên!!!
( Sưu Tầm )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét