Tâm Sự Thứ Bảy (89): Ngày Hôm Nay

5 tháng 7, 2015 4 nhận xét
Ngày hôm nay tôi ngồi lại một mình và viết ra giấy những gì cần phải làm. Những gì đã qua, cho dù đau khổ, hay hạnh phúc cũng đã qua rồi. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc của mình. Mặc dù biết trái tim mình không phải phiến đá, nhưng tôi sẽ cố gắng để không cho nó bị loạn nhịp, bất an hơn nữa.

Ngày hôm nay tôi nhìn lại những gì mình làm được, không ít cũng không nhiều. Tự hỏi, tôi đã cho đi đủ chưa, sự yêu thương? Tự hỏi, tôi đã tha thứ đủ chưa, sự tội lỗi?

Tôi thấy mình thật bé nhỏ. Con người sinh ra là để độc hành trên con đường đời. Mặc dù, đôi khi sự cô đơn chế ngự. Tôi biết, đó là khi ‘cái tôi’ đang quẫy trong chính mình, tự cho ‘nó’ bé nhỏ hay to lớn. Còn tôi, tôi chẳng là ai cả. Bình thường, không phi thường, chẳng bất thường.

Đau khổ cũng đôi lúc ngự trị. Tôi đã biết tại sao và vì đâu mà khổ đau có mặt. Tôi trọn vẹn với khổ đau để rồi hiểu ra rằng người ta khiến mình đau khổ ở kiếp này cũng có nghĩa là mình đã làm khổ họ ở kiếp trước. Kết quả của nhân quả do chính tôi gây ra, không phải họ. Tôi học cách chấp nhận để an vui, cũng là để hoá giải khổ đau cho mình và người.

Tôi vẽ lên giấy cho mình một bánh xe, khuyết một chỗ. Chỗ khuyết ấy, tôi trang trí bằng một bông hoa. Tự ngắm bông hoa ấy, và mỉm cười. Có ai tròn trịa được đâu nhỉ. Tôi học cách chấp nhận và tha thứ cho mình, cho phần khuyết và thiếu hoàn hảo trong tôi.

Ngày hôm nay, không phải là ngày hôm qua, nhưng là ngày tiếp nối của ngày mai. Tôi thật sự cám ơn những người quanh mình, bè bạn người thân, những người tôi đã gặp, đã cho tôi những trải nghiệm về cuộc đời này. Sự có mặt của họ có ý nghĩa thật lớn lao với tôi. Được sống giữa mọi người là niềm hạnh phúc, một đặc ân.

Nhìn lên trời cao, những áng mây bàng bạc nhởn nhơ bay. Tôi biết mình cũng từng là nó một thủa nào. Là mây, là gió, là tán lá, bông hoa, một cánh chim hay một vì sao trên trời... Ngày mai có thể tôi không còn trên cõi đời này, thì cũng như một vì sao chợt tắt, một bông hoa đã tàn, một chiếc lá đã rơi về cội. Tôi và chiếc lá có gì khác nhau đâu, đều có mặt ở cuộc đời này để cảm nhận những gì hiếm hoi và đáng quý nhất.  

Tôi để cho nước mắt tự do tuôn rơi, không kìm nén, không xấu hổ. Bởi những giọt nước mắt ấy tự nhiên sẵn có, giống như con người tôi có đủ sáu giác quan, chẳng thể nào cố tình mà bỏ đi cho được. Đức Phật nói, ‘sắc tức thị không’ nhưng Đức Phật cũng nói ‘không tức thị sắc’. Mọi thứ là không, mà cũng không phải không không. Không có cái gì thật tốt hoặc thật xấu. Không có ai hoàn toàn là xấu hay tốt, kể cả tôi và bạn.

Tôi sẽ tiếp tục sống như tôi cảm nhận về một cuộc sống với thật nhiều ý nghĩa, không óan trách hay giận hờn. Nếu phía trước là ghềnh thác tôi có thể sẽ bước tiếp để đi đến đích. Nhưng nếu tôi quyết định không bước tiếp mà chọn sự dừng lại, thì cũng không tệ. Tất cả đều có ý nghĩa với tôi và đúng với những gì cần phải đến. 

Hy vọng nếu đọc được những dòng chữ này và nếu bạn đang buồn hay đau khổ thì nỗi khổ, niềm đau sẽ nhẹ bớt. Bởi, còn được cảm nhận vui buồn của cuộc sống, nghĩa là bạn vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người đã không còn có mặt trên cõi đời này.

Cuối cùng, tôi muốn nói với bạn rằng: Tôi yêu quý bạn biết bao! Cám ơn sự hiện diện của bạn trong cuộc đời tôi. Cám ơn bạn đã làm cho cuộc đời của tôi trở nên ý nghĩa! Từ đáy lòng, tôi mong gửi đến bạn thật nhiều yêu thương và mong chúc cho bạn một Ngày Hôm Nay thật hạnh phúc!
Much loves!

BH. 5/7/2015

4 nhận xét:

  • Hoa Cỏ May nói...

    Chép lại bài của Bạch Hoa nhé:

    Mình tôi ngồi trong hoàng hôn tắt nắng
    Ngẫm ngợi nghĩ về mọi chuyện đã qua.
    Biết trái tim mình không phải là phiến đá
    Nhưng làm sao không loạn nhịp, an hoà

    Tôi nhỏ bé trong cõi đời mênh mang
    Chỉ là tôi, không là một ai khác
    Cho dù tôi là bánh xe không tròn trặn
    Vẫn chấp nhận sự khuyết thiếu trong tôi.

    Ngày hôm qua cũng trôi qua mất rồi
    Ngày hôm nay vẫn là sự tiếp nối
    Tôi tha thứ đủ chưa cho tội lỗi?
    Đã cho đi đủ chưa, sự thương yêu?

    Có những khi tôi đau khổ quá nhiều,
    Nhưng tôi hiểu để khổ đau trọn vẹn
    Bởi kiếp trước không tròn lời hò hẹn
    Nên kiếp này tôi phải trả nợ người.

    Tôi để cho giọt nước mắt tuôn rơi
    Không xấu hổ, cũng không cần kìm nén
    Không có gì hoàn toàn tốt hoặc xấu.
    Bạn, tôi và mọi người trên thế gian.

    Tôi đã từng là đám mây lang thang
    Là vì sao, là bông hoa, ngọn gió
    Chẳng thể biết đến một ngày nào đó
    Vì sao rơi, hoa tàn, đám mây tan...

    Tôi sẽ tìm cho mình sự bình an
    Trong cuộc sống không giận hờn, oán trách
    Gắng tới đích, dù trước là ghềnh thác
    Hoặc dừng lại nếu cảm thấy đủ đầy.

    Cám ơn bạn hiện diện trong đời này
    Đã làm cho tôi đời thật nhiều ý nghĩa
    Bạn là người mà tôi luôn yêu quý
    Từ đáy lòng, gửi tới bạn yêu thương.

    Cám ơn bạn đã chung bước một quãng đường.

    6/7/2015

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB