Có ai thấu hiểu nỗi lòng kẻ tha hương
Xứ người bao năm vẫn thấy mình xa lạ
Cuộc sống mưu sinh cuốn đi hối hả
Bóng quê nhà, canh cánh ở trong tim.
Bao nhọc nhằn, vất vả tưởng nhấn chìm
Nỗi nhớ thương một miền quê yêu dấu
Nơi vẫn có những người thân đau đáu
Thèm một ngày đoàn viên.
Dẫu nơi đây, hạnh phúc, bình yên
Cũng đầy đủ, gia đình và con cái
Vẫn đôi lúc dội về trong khắc khoải,
Ký ức từ thuở nào ấu thơ
Vẫn thèm được ăn bát canh cua
Kèm quả cà, từ bàn tay mẹ nấu
Thèm được nghe dăm ba lời mẹ mắng
Cha càu nhàu, mẹ âu yếm, yêu thương.
Có những điều vốn dĩ rất bình thường
Khi xa rồi, cuộn lên thành nỗi nhớ
Nhớ góc phố, nơi lần đầu gặp gỡ
Mối tình đầu nay đã mờ xa
Dẫu bây giờ khoảng cách được xoá nhoà
Nhờ zalo, skype hoặc facebook
Nhưng mỗi khi cha bệnh, mẹ yếu
Phận làm con mà không thể cận kề.
Bao ngày phép dành dụm một lần về
Nhanh thì mỗi năm về nhà được một đợt
Nhưng thời gian có khi nào chờ đợi
In bóng cha còng, mẹ bạc tóc, mắt mờ
Còn gặp được mẹ cha, bao lần nữa trong đời?
Dẫu vẫn biết, con đường mình phải bước
Nhưng phận mình, tiếng tha hương cầu thực
Đậm trong lòng kẻ xa xứ, tiếng QUÊ HƯƠNG
Hoa Cỏ May 12/7/2015
0 nhận xét:
Đăng nhận xét