Người xưa nói: “Ngũ thập tri thiên mệnh” (50 tuổi biết mệnh trời) quả không sai. Bước sang tuổi 50, người ta bỗng thấy rất nhiều cảnh tượng khác biệt đến trong đời, không ồn ã, náo nhiệt như thời thanh xuân, cũng chưa đến lúc nguội lạnh tro tàn như tuổi xế chiều. Mà là…
Từ 50 tuổi trở về sau, sống thoải mái cùng ai đó, hoặc có thể một mình, gặp chuyện mệt mỏi thì có thể buông tay, nghỉ ngơi một chút, tranh đua với đời rồi cũng về với cát bụi.
Bạn sẽ hiểu ra rằng lấy lòng người khác không bằng tự mình sống hạnh phúc thanh thản, rằng thà nuối tiếc một chút còn hơn tranh đấu thiệt hơn, thà cô độc cũng đừng nên dối lòng.
Chuyện quá khứ như đá mòn trong nước, như gió thổi mây trôi, có lẽ đều nên xem nhẹ. Bụi hồng trần chỉ quấn bước chân, tình tiền dục vọng chỉ làm nặng gánh.
Trải qua nhiều thăng thầm đời người, nhiều tâm phàm đã lắng xuống. Trong lòng có một vài vết thương, đến bây giờ sẹo cũng đã liền, nhìn ngắm lại để thấy ta đã sống đúng nghĩa ra sao.
Bởi vì thời gian trôi quá nhanh còn cuộc đời lại quá ngắn, ta chẳng đủ thời gian để tiếc nuối, ân hận hay oán hận ai.
Sở dĩ người ta hay phiền muội chính là vì 12 chữ này: Không buông được, nghĩ không thông, không nhìn thấu, không quên được.
Đã đi qua hơn 50 năm cuộc đời bão táp, đừng để người khác khuấy động tâm thái an bình của bạn.
Từ 50 tuổi trở về sau, có thể yên tĩnh một chút cũng tốt, không cần phải chen vào những cuộc tranh luận đúng sai, cũng không cần vui cười một cách miễn cưỡng.
Từ 50 tuổi trở về sau, hãy trở thành một người ôn hòa, hiền lành nhưng đừng vì thế mà trở nên nhạt nhòa, chìm khuất, giấu mình trong cô đơn. Bạn muốn trở thành người nào thì hãy trở thành người đó.
Hãy dang rộng đôi tay và mở rộng tấm lòng bởi vì ai ai cũng nên được hạnh phúc, cả bạn cả tôi, tất cả mọi người.
Đã qua nửa trăm năm cuộc đời, chẳng có gì có thể mê hoặc bạn, ràng buộc bạn. Sống giản dị hơn, tự khiến mình hạnh phúc, thanh tĩnh hơn và cảm nhận vạn vật xung quanh cùng đang xoay vần biến đổi, đó mới là điều quan trọng nhất.
Bạn thử nói xem có đúng không? Bởi chính là:
Một sớm soi gương nhìn tóc bạc
Giật mình đời đã ngả xế chiều
Tất bật trăm năm cõi mê lạc
Bình an chưa hưởng được bao nhiêu
(Đại Kỷ Nguyên)
Từ 50 tuổi trở về sau, sống thoải mái cùng ai đó, hoặc có thể một mình, gặp chuyện mệt mỏi thì có thể buông tay, nghỉ ngơi một chút, tranh đua với đời rồi cũng về với cát bụi.
Bạn sẽ hiểu ra rằng lấy lòng người khác không bằng tự mình sống hạnh phúc thanh thản, rằng thà nuối tiếc một chút còn hơn tranh đấu thiệt hơn, thà cô độc cũng đừng nên dối lòng.
Chuyện quá khứ như đá mòn trong nước, như gió thổi mây trôi, có lẽ đều nên xem nhẹ. Bụi hồng trần chỉ quấn bước chân, tình tiền dục vọng chỉ làm nặng gánh.
Trải qua nhiều thăng thầm đời người, nhiều tâm phàm đã lắng xuống. Trong lòng có một vài vết thương, đến bây giờ sẹo cũng đã liền, nhìn ngắm lại để thấy ta đã sống đúng nghĩa ra sao.
Bởi vì thời gian trôi quá nhanh còn cuộc đời lại quá ngắn, ta chẳng đủ thời gian để tiếc nuối, ân hận hay oán hận ai.
Sở dĩ người ta hay phiền muội chính là vì 12 chữ này: Không buông được, nghĩ không thông, không nhìn thấu, không quên được.
Đã đi qua hơn 50 năm cuộc đời bão táp, đừng để người khác khuấy động tâm thái an bình của bạn.
Từ 50 tuổi trở về sau, có thể yên tĩnh một chút cũng tốt, không cần phải chen vào những cuộc tranh luận đúng sai, cũng không cần vui cười một cách miễn cưỡng.
Từ 50 tuổi trở về sau, hãy trở thành một người ôn hòa, hiền lành nhưng đừng vì thế mà trở nên nhạt nhòa, chìm khuất, giấu mình trong cô đơn. Bạn muốn trở thành người nào thì hãy trở thành người đó.
Từ 50 tuổi trở về sau, chẳng cần ép buộc mình phải sống thật hoàn mỹ, mười phân vẹn mười, đôi khi hồ đồ một chút, khuyết thiếu một chút cũng chẳng sao. Cứ truy cầu hoàn hảo, bạn sẽ phải nhúng mình trong những cuộc tranh đấu không có hồi kết. Sống đơn giản cho đời thanh thản. Bình an vẫn là tốt nhất.
Từ 50 tuổi trở về sau, những gì trước đó bạn chưa tha thứ được thì hãy làm ngay bây giờ. Đời người chẳng mấy chốc, nhân sinh như giấc mộng, hư ảo rồi vụt biến. Bóng câu vút qua cửa sổ, trong gương tóc bạc mấy phần, hà cớ gì còn phải ôm giữ hận thù trong tâm? Hãy dang rộng đôi tay và mở rộng tấm lòng bởi vì ai ai cũng nên được hạnh phúc, cả bạn cả tôi, tất cả mọi người.
Đã qua nửa trăm năm cuộc đời, chẳng có gì có thể mê hoặc bạn, ràng buộc bạn. Sống giản dị hơn, tự khiến mình hạnh phúc, thanh tĩnh hơn và cảm nhận vạn vật xung quanh cùng đang xoay vần biến đổi, đó mới là điều quan trọng nhất.
Bạn thử nói xem có đúng không? Bởi chính là:
Một sớm soi gương nhìn tóc bạc
Giật mình đời đã ngả xế chiều
Tất bật trăm năm cõi mê lạc
Bình an chưa hưởng được bao nhiêu
(Đại Kỷ Nguyên)
3 nhận xét:
Bài đã đăng trướ đây, đăng lại vì ngẫm thấy nhiều điều đúng cho tuổi 50.
RỒI TẤT CẢ SẼ TRỞ VỀ CÁT BỤI
Rồi tất cả cũng về cùng cát bụi
Có đủ không qua được bốn chặng đường
Đã sinh lão ắt có ngày bệnh tử
Còn bên nhau hãy trân trọng yêu thương.
Cả cuộc đời bon chen và tranh đoạt
Kiếm lợi danh và tiền bạc vội vàng
Bôn ba khắp mọi nơi tìm hạnh phúc
Khi về già lại cần thấy bình an
Rồi đến lúc cuộc đời trôi quá nửa
Qua tháng năm từng trải những thăng trầm
Chuyện quá khứ như đá mòn trong nước
Buông được gì, thả xuống để nhẹ tâm.
Đã đến lúc ngừng không cần tranh đấu
Cũng tốt thôi dẫu đôi lúc thiệt thòi
Chỉ cần thấy trong tâm mình thanh thản
Giàu hay nghèo tựa nước chảy mây trôi
Thời gian quá nhanh, cuộc đời quá ngắn
Giang rộng đôi tay, mở rộng tấm lòng
Hãy tha thứ những gì chưa tha thứ
Buông bỏ thôi, cần gì phải thiệt hơn
Rồi đến lúc tiền tài cũng bất lực
Trước phút giây chạm lưỡi hái tử thần
Dẫu có muốn không mang theo gì được
Chỉ bóng hình đọng ký ức người than
Đời có dài đâu, để đong đếm phân vân
Rồi đến lúc tiền tài cũng bất lực
Trước phút giây chạm lưỡi hái tử thần
Dẫu có muốn không mang theo gì được
Chỉ bóng hình đọng ký ức người than.Câu này mình thích nhất cám ơn Hoa Cỏ May
Đăng nhận xét