Đông
lạnh quá nhớ ai tha thiết
Ở
nơi xa có biết đến tôi
Đừng
quên tôi nhé hỡi người
Ngực
trần nhưng ấm một thời nhớ không ?
Đêm
đông rét quá lòng càng giá
Người
nơi xa ấy đã quên tôi
Tủi
hờn nức nở không thôi
Thương
thay đơn chiếc một đời sầu thương
Dẫu
biết rằng vấn vương là tội
Kiếp
này nhung nhớ lỗi ở tôi
Mong
người ở chốn xa xôi
Đừng
như thế nữa rụng rời tim đau
Đông
tàn gió buốt sầu nhung nhớ
Nụ
cười ấm áp có thể quên ?
Ai
ơi xin chớ đừng chê
Tim
này chỉ một cái tên của người .
2 nhận xét:
Thơ của Sơn ngày càng hay và da diết. Tuyệt lắm bạn à.
Đồng ý với ý kiến của HCM. Tiếp tục sáng tác nhé Sơn!
Đăng nhận xét