ĐÁNH RƠI THỜI GIAN...

17 tháng 1, 2016 0 nhận xét
Đã trót dại bước chân vào nỗi nhớ
Hỏi làm sao quên lãng được cho đành
Đêm đông lạnh cựa mình, tim rạn vỡ
Câu thơ tình muốn vịn, quá mong manh.
Đông cuối mùa mưa phùn về lạnh giá
Đã chia ly mà thương nhớ dâng đầy
Nỗi đau xé, anh muốn ôm tất cả?
Nụ em cười, sao còn giữ trong tay?
Dòng đời trôi, kỷ niệm ngày yêu dấu
Cũng úa màu theo nét vẽ thời gian
Giọt buồn đọng cùng mưa phùn giăng mắc
Tiếc làm gì cuộc tình ấy dở dang
Em đã ngỡ vết thương lòng khép miệng
Tình trôi qua tựa năm tháng đánh rơi
Cơn mưa đêm đánh thức hồn giãy giụa.
Lãng quên ư?
Quên sao được, anh ơi!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB