Gió đông về, phố trở mình lạnh giá
Bàng co mình run rẩy rũ lá rơi
Cành khẳng khiu vạch thương nhớ lên trời
Lạnh cuối mùa, đông cũng về khắc nghiệt
Giữa cơn gió, bước chân em mỏi mệt
Bàn tay gầy thèm từng ngón tay đan,
Làn môi khô đợi nụ hôn vội vàng
Và em nhớ, trời ơi là em nhớ...
Mùa giá rét, gió luồn khe cửa nhỏ
Tình ngày nào sao nỡ vội qua mau?
Quay về đây tô thắm tim bạc màu,
Cho yêu dấu lại nhuộm hồng môi má.
Gió lạnh về, phố trở mình buốt giá
Lạnh ngoài trời đông đá mảnh hồn con
Có câu thơ chẳng thể viết cho tròn
Để cay đắng dâng ngập lòng tức tưởi.
Bao năm dài, lời nào còn chưa nói
Giấu yêu say trong thinh lặng mà thôi
Anh xa em, biền biệt tận phương trời
Có khi nào, về bên nhau sưởi ấm?
Gió đông về, hôm nay trời lạnh lắm...
23/1/2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
7 nhận xét:
Bai tho hay qua. Tx HCM nhe
HCM là cháu họ Xuân Diệu phải ko đấy?
Gió đông về, xin trở lại bên anh
"Hãy xiết chặt môi, hãy kề đôi ngực
Hãy trộn nhau mớ tóc ngắn dài
Trong say sưa anh khẽ bảo em rằng
Gần hơn nữa, thế hãy còn xa quá"...
Anh Tờ rụ thấy thời tiết nạnh quá mới cừn iem gừn cho đỡ rét chứ j . Cứ rét nà Anh nổ thơ ha ha ha
Hay thế Hoa Cỏ May !
Tui cũng thích câu của anh Tờ rụ : gần hơn nữa , thế hãy còn xa quá .
Ko phải của T đâu, loằng ngoằng của cụ Xuân đấy.
Đăng nhận xét