Có một ngày không giống ngày hôm qua
Không giống ngày mai-
một ngày đầy bất trắc
Có một ngày khuấy tung màu nhung thẫm ướt
Một mình ta cạn chén với ta rồi!
Có một ngày trời xanh đến quặn lời
Ôm ta vào lòng nhận chìm cơn sóng lỡ
Biển không rộng hơn trời
Không sâu hơn bão tố
Mà nước lên nghiêng ngả một khoang tàu
Ngày ta thương nhau
Ngày ta mất nhau
Đại dương vô tâm nào biết
Chỉ sóng quất vào thân tàu bạo liệt
Biết lòng người rạn vỡ giống ta không?
Biển biết tự mình chườm chát cả mênh mông
Để thoáng môi nồng tự phai đi-
rất nhạt
Sao nỗi buồn mới chan mà mặn chát
Tát bao giờ cho cạn
Dại khờ ơi...!
----
Ka
07.03.2017
2 nhận xét:
Tát bao giờ cho cạn dại khờ ơi..”
Đừng làm con còng mải mê xe cát nữa
Đừng làm con thuyền ngây ngô xa khơi ngày bão tố
Đừng làm một người mãi chẳng biết nông, sâu
Tình đã xa thì khép lại tim đau
Thuyền rời bến, thì bờ này vẫn sóng
Biển vẫn xanh và hải âu sải cánh
Em là ai mà giữ mãi được con thuyền!
Dại khờ gì đánh đổi cả yêu thương
Thuyền đã cập một bến bờ xa khuất
Một vốc nước biển có làm em hết khát
Hay vẫn còn mặn chát đến thẳm sâu?
Ở đằng kia, không rạn nứt con tàu
Nên không biết thế nào là đau đớn
Thì dại khờ ơi, đứng lên và cười lớn
Cười chính dại khờ em đã chót đa mang
Dù nước mắt có tuôn rơi chứa chan...
Bài họa hay quá. Nàng đã cảm nhận rất đúng tâm trạng của người viết. :)
Đăng nhận xét