Đông đến thu tàn buồn hiu quạnh
Nắng chiều ảm đạm ánh trăng xa
Gió vờn lạnh lẽo quanh ta
Thương hoài một bóng nơi xa đợi chờ
Nắng chiều ảm đạm ánh trăng xa
Gió vờn lạnh lẽo quanh ta
Thương hoài một bóng nơi xa đợi chờ
Đông về sương phủ trời ngưng gió
Lá vàng xơ xác bỏ cành rơi
Mưa phùn rả rich khắp nơi
Thương thay chiếc lá rã rời đơn côi
Lá vàng xơ xác bỏ cành rơi
Mưa phùn rả rich khắp nơi
Thương thay chiếc lá rã rời đơn côi
Đông tràn khắp phố người đâu thấy
Gió rít từng cơn đấy ai ơi
Than rằng người ở xa xôi
Có thương chiếc lá đã rơi cuối đường .
Than rằng người ở xa xôi
Có thương chiếc lá đã rơi cuối đường .
1 nhận xét:
Học theo bạn Sơn:
ĐÔNG VỀ
Đông vừa ghé lạnh buồn tê tái
Thời gian trôi, ngừng lại bao giờ
Thương cho chiếc lá đợi chờ
Cuối thu lẻ bạn bơ vơ trên cành.
Đông đã về cho trời trở lạnh
Cho lòng người cô quạnh đơn côi
Thẫn thờ nhìn chiếc lá rơi,
Cũ càng, héo úa thấy đời buồn tênh.
Đông lạnh về, âm u không nắng
Thiếu một người, thấy vắng phố đông
Buồn thay là nỗi chờ trông
Quặn lòng thương nhớ, đợi mong một người.
Đăng nhận xét