Truyện Ngắn: Người đàn bà ôm lửa

12 tháng 12, 2015 0 nhận xét
Chị đẹp lắm - chị biết không? Tiếng em run lên trong cơn gió mùa đông rét mướt. Tay em lần trên da thịt làm chị rùng mình. Nụ hôn của em cuồng nhiệt và bỏng rát trên môi chị. Đã quá muộn để chị né tránh. Có một ngôi sao xanh khổng lồ không quay trở lại bầu trời. Nó đến để khiêu vũ trong trái tim là ngôi làng bị tàn phá bởi bao biến cố chiến tranh đã xảy ra trong đời chị. Chị cảm thấy như đang bị rút hết sức lực, chẳng thể nào thở nổi bởi tình yêu và hạnh phúc mà em đem đến.
Em - tài năng, đẹp trai trong cái vẻ quyến rũ đến mê hoặc đàn bà, lại đang là một doanh nhân trẻ đầy triển vọng. Thế mà em lại yêu chị đến mê cuồng.
Chị - bốn mươi tuổi qua một đời chồng và te tua với vài mối tình không dấu vết. Đã chai sạn và mất hết những ảo tưởng về một tình yêu đích thực. Giờ chợt thấy run lên như lần đầu tiên trong đời biết đến hương vị của tình yêu…
Đó là những ký ức của ngày đầu tiên mình yêu nhau, còn hôm nay, hai chúng ta ngồi đối diện. Chị lấy tay che mắt, em có cái nhìn thiêu đốt đến mức chị không chịu nổi. Chị kêu lên, đứng bất động , hơi thở tắc nghẽn trong họng, tim thắt lại bởi chị biết rằng khoảng trời xanh năm xưa em đem về cho chị đã sụp đổ và vỡ vụn. Nhưng cái ánh sáng của bầu trời đó chói loá quá, nó bị bào mòn bởi những ê chề mà em vừa mang lại. Tình yêu của em giờ như một phiến đá trơn và lạnh. Chị chỉ còn cảm thấy những gờ sắc của khe đá làm chảy máu và những vỉa nham thạch sót lại của những dấu vết ái ân, của bất hạnh và hạnh phúc. Khi mà em cất lời xin lỗi tình yêu...
San thở dài. Nhớ lại nụ hôn đầu tiên của Việt và những ê chề đớn đau mà cô phải chịu sau này mới hiểu tình yêu giống như con chim nhỏ bay đến vườn nhà hót véo von rồi một ngày lại bay đi mất. Tình yêu ban đầu biến đổi mọi thứ to lớn lên gấp trăm lần và đẹp đẽ hơn dưới ánh sáng vàng kỳ ảo thiên biến vạn hóa của nó. Nay trở nên tăm tối, vạn vật trở nên lẻ bóng và hèn mọn. Tưởng chừng tình yêu vừa biến đổi từ vàng thau sang màu đồng sét rỉ. Tình yêu chỉ còn như một đồng xu nhỏ mất giá. Đau buồn và tiếc nuối thay những con đường, những ngọn tháp đã dầy công xây cất…bây giờ sụp đổ tan tành. San không nghĩ rằng cuộc tình lại ngắn ngủi và đau đớn đến thế…
Thật lạ lùng, mấy hôm trời đang hanh khô vì gió lạnh bỗng dội về một trận bão lớn. Đường phố mướt mát dưới mưa và hàng ngàn lá xanh bay cuồng trong gió. Phố co ro trong gió lạnh. Cảm giác của bão dông, nỗi ám ảnh sau cuộc chia ly đè nặng lên trái tim San. Ngôi nhà tầng ba chung cư nhìn ra phía Hồ Tây cứ run rẩy như chực sập xuống. Nước mưa hắt vào tận giường ngủ nhưng San cũng chẳng buồn dậy đóng lại cửa.
Lâu lắm rồi, từ ngày dắt con từ bỏ ngôi nhà cũ cô mới lại có cái cảm giác sợ hãi đến ớn lạnh như bây giờ. Ngôi nhà này cô mới sơn lại, hôm đó chính Việt đã vẽ lên tường những con sóng màu xanh tràn xuống từ ô cửa sổ. Việt bảo em muốn chị có cảm giác lúc nào trong nhà cũng đầy sóng và gió biển. San còn bật cười khi nghe cậu nói rằng: đấy chính là tình yêu của em. Để chị nghe được những âm thanh của lời yêu thương em gửi tới mỗi lúc chúng mình không ở bên nhau. Bây giờ những âm thanh trở nên chờn rợn giữa tiếng mưa rơi lách tách không ngừng. San chỉ nhìn thấy một màu đen tràn lên từ những cơn sóng biển ngay chính ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm về Việt.
Trong bóng chiều đổ xuống, tiếng chuông vọng lại từ nhà thờ Cửa Bắc ngân dài những bài thánh ca bỗng trở nên ai oán. Cô cảm thấy dường như không chịu đựng nổi. Mọi sự vẫn hiện hữu, tiếng chuông cửa gấp gáp và vội vàng, nụ hôn tham lam lúc cánh cửa vừa hé của Việt. Tình yêu trong cô đã được hồi sinh. Rất nhiều người đàn ông cô quen và lãng quên chưa có ai khiến trái tim cô lại mê tơi trong tình yêu như thế và cũng để lại nhiều xót xa ê chề như Việt.
Có một người bạn gái đã nói với cô rằng: yêu đàn ông trẻ rất vui vẻ và đầy thi vị, nhưng khi hết thúc lại thật bẽ bàng. Bạn cô cũng yêu một người đàn ông kém tám tuổi. Ban đầu tưởng như không có gì chia cắt nổi anh ta khỏi chị. Nhưng chỉ sau hai năm, người đàn ông kia đã thay lòng. Chị bắt gặp anh ta trên giường với một cô gái trẻ, lên cơn ghen chị lao vào đánh cô bé kia. Anh ta nói với chị: cô hãy soi gương đi…Và lôi cô bé nhân tình ra cửa sau khi ném lại cho chị một mảnh gương vừa vỡ. Sau lần đó người bạn của chị thề không bao giờ yêu người kém tuổi. Chuyện của chị làm San chạnh lòng.
San luôn hiểu rằng giữa cô và Việt là một hố ngăn cách sâu thẳm. Cô hơn Việt mười ba tuổi, khoảng cách đó khiến cô không đủ tự tin để phô bày trước thiên hạ tình yêu của mình. Nhưng Việt cuồng nhiệt quá, anh luôn biết cách khoe về cô với bạn bè. Anh còn giới thiệu cô với mẹ. San nhớ mãi ánh mắt đầy lo sợ của mẹ Việt hôm anh đưa cô đến chơi nhà.
Tim cô thắt lại khi nghe bà nói rằng : “ Chị giúp em nó tìm một cô bạn gái tốt nhé…”.Tự nhiên lần đó cô mới hiểu rằng tình yêu không thể làm thay đổi mọi thứ như Việt vẫn từng khẳng định. Tình yêu không làm cho ý nghĩ các bà mẹ phóng khoáng hơn. Men say của ái tình không thể tách rời bổn phận. Cô không phải là người dành cho Việt.
Đâu đó ở phương trời Tây kia báo vẫn đăng tin đám cưới của Elizabeth Taylor với người chồng thứ bảy kém mười lăm tuổi. Ca sỹ Madonna vừa tuyên bố sẽ kết hôn với anh chàng kém hai mươi ba tuổi. Những chuyện đó vẫn không thể tác động đến nếp nghĩ của bao con người vốn đã chịu cả ngàn năm lối tư duy phương Đông cổ điển ở đất nước này. Cô biết rằng những mối tình của cô và Việt thật khó được chấp nhận trước con mắt của mọi người.
Hàng ngày, Việt đến đón cô đi ăn trưa. Rất nhiều cặp mắt của đồng nghiệp nhìn cô vẻ ái ngại. Ông giám đốc còn gọi cô vào bảo: “Chú nghĩ là cháu nên xem lại đi, chuyện của cháu và Việt khó chấp nhận lắm…”. Lúc đó cô chỉ muốn gào lên vì bực giận. Cô không bao giờ muốn mọi người can thiệp đến cuộc sống của cô. Việt nghe với thái độ dửng dưng.
Anh bảo ở đời này anh chưa biết sợ cái gì. Anh bất chấp tất cả thiên hạ chỉ cần có San là đủ. Tình yêu của anh không cần tiền bạc hay hành lý. Tiên đoán về một sự chia xa nào ư? Thật vô nghĩa. Linh cảm về bất hạnh nào ư? Mọi điều đều có thể kiểm soát được khi mà chúng tôi chỉ cần dang đôi cánh để đi tới hạnh phúc. Đối với chúng tôi, không có ngày thứ hai hay ngày thứ bảy. Tất cả đều như một ngày của tình yêu và hạnh phúc.
Việt bảo rằng lũ người kia thật đáng thương vì chẳng biết thế nào là tình ái. Lũ người ấy bị cửa đóng then cài và trên tường họ luôn treo một cái gương to tướng phi nghi thức ngay trong phòng ngủ. Vậy họ làm sao hiểu nổi là chúng tôi có thể làm được mọi thứ khi mà tình yêu ngự trị. Chúng tôi yêu không cần luân lý, không cần những giới hạn hay khoảng cách. Không có nghi thức nào nằm trong giới hạn của bầu trời…
Bây giờ ánh sáng ấy chỉ còn lướt lại trong tiềm thức. Càng nhớ về, San càng cảm thấy thương cho sự ngây thơ của mình. Cô đã bị Việt kéo theo những cảm hứng điên rồ của tình yêu và xác thịt. Cô cảm thấy bị quy phục bởi thứ ánh sáng kỳ diệu Việt mang tới cho cô. Chưa bao giờ cô cảm nhận mình thiếu lý trí đến thế. Cô cũng mê muội với thiên đường của Việt mở ra. San lây theo niềm tin của Việt. Cô cũng nghĩ rằng ở đời này sẽ làm được tất cả mọi việc chỉ cần có tình yêu. Tại sao lại không thể lấy một người đàn ông kém tuổi khi mà anh ta có đầy đủ phẩm chất và sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Cô đã rất hạnh phúc trong tình yêu của Việt. Hai người bắt đầu nói về những dự định cho tương lai.
Ở Việt, San luôn cảm thấy mình được che chở, được bé nhỏ. Những sóng gió cuộc đời mà cô trải qua dường như ở lại phía sau. Việt luôn tỏ ra là một người đàn ông tinh tế và hoàn hảo. Anh có thể làm mọi việc từ chuyện sửa cái cửa nhà bị sệ xuống hay chữa máy điện thoại, máy tính mà không cần mang ra thợ. Ngay những chuyện ngoại giao bên ngoài, anh giúp cô đàm phán thuê mặt bằng kinh doanh, anh tiếp khách nước ngoài giúp cô với vốn tiếng Anh lưu loát. Chuyện gì cũng thế Việt luôn tháo vát và nhiệt thành. Ở bên anh San cảm thấy yên tâm. Chỉ ngoại trừ một đức tính của Việt là làm cho cô lo sợ.
Việt chu đáo với tất cả mọi người. Anh luôn đặt những trọng trách lên vai mình để cố gánh đỡ. Có lần cô đã phải nổi cáu lên với Việt khi anh bắt gặp một cô bé đứng bên đường khóc vì hết tiền không thuê được chỗ ngủ lúc từ quê lên Hà Nội tìm chị gái không gặp. Anh xuống hỏi han rồi giúp cô bé vào thuê một nhà nghỉ. Sau hôm đó cô bé kia suốt ngày gọi điện nhắn tin.
Việt có một vẻ tận tụy hiếm có cho những việc mà anh làm. Anh luôn để ý từng ly từng tý đến cô. Cô chậm ăn trưa, anh hối hả phóng xe từ cơ quan chạy xuống mua cho San cái bánh ngọt rồi lại hối hả chạy về. Anh sợ cô không ăn sẽ choáng ngất vì San bị huyết áp thấp. Cô thấy mình như một đứa trẻ trước sự chăm sóc của Việt. Chưa có ai làm được điều đó cho San. Chưa có ai đem đến cho cô cái cảm giác được che chở như Việt đã làm.
Nhiều đêm dù ở xa mấy Việt cũng biết là cô đang thao thức. Giữa anh và cô luôn có một sự đồng cảm. Nhiều tháng năm trôi qua như thế, San đã quen có Việt ở bên cạnh. Hai năm, tình yêu của Việt ngấm vào huyết quản như dòng máu chảy trong cơ thể của San. Cô quá quen thuộc mùi mồ hôi và tiếng bước chân gấp gáp của anh mỗi lần đến cửa. Họ vẫn chưa thể sống bên nhau vì con gái San không chấp nhận. Con bé luôn cho rằng Việt quá trẻ với San. Tuy còn nhỏ nhưng cách lập luận của nó như một bà cụ. Nó bảo với San rằng: chú ấy không dành cho mẹ. Một cô bé con mới mười bốn tuổi mà nói một cách rành rọt về tình yêu làm cho San luôn buồn cười xen lẫn một nỗi lo lắng mơ hồ.
Chuyện tình yêu của San và Việt rồi cũng đến tai mẹ Việt. Bà gọi điện cho San. Hai người đàn bà ngồi đối diện. Mẹ Việt khóc, bà nói rằng cả đời bà đã chịu nỗi đau khổ vì bị chồng phản bội. Bố Việt bỏ hai mẹ con bà chạy theo một người đàn bà trẻ tuổi. Hơn mười năm qua Việt là tất cả niềm hy vọng và là cuộc sống của bà. Bà một mình nuôi Việt học hành cũng chỉ có một ước mong Việt sẽ có một tương lai tốt đẹp. Bà bảo lần đầu tiên khi nhìn thấy San, bà đã linh cảm về một điều bất hạnh.
Ở San toát lên một vẻ quyến rũ đàn ông mà một người đàn bà rất ít kinh nghiệm về đàn ông như bà cũng dễ dàng nhận ra. Hôm đó bà đã nói với con trai về điều bà lo sợ. Không ngờ bây giờ con trai bà lại mắc vào lưới tình của San. Bà cũng hiểu với cá tính quyết liệt của Việt, anh sẽ chẳng bao giờ chịu nghe lời bà, vì thế bà chỉ còn biết nhờ cậy San: “Cháu cũng là mẹ, hẳn cháu hiểu điều cô nhờ cháu. Cháu cũng từng đổ vỡ như cô nên chắc hiểu tình yêu không phải là tất cả. Có thể bây giờ Việt yêu cháu, nhưng có điều gì đảm bảo là năm năm hay lâu hơn nữa nó sẽ không thay đổi. Cô nói thật cháu đừng giận. Khoảng cách mười ba năm tuổi là một điều kinh khủng. Cháu hãy rời xa Việt đi, điều này cô nghĩ tốt cho cháu nữa…”. San ngồi lặng. Mẹ Việt đã đâm đúng chút tự tin cuối cùng trong trái tim cô. Điều mà từ hai năm qua cô luôn tự lừa dối mình.
Cái cách nói chuyện đầy vẻ ngọt nhạt và chịu đựng của mẹ Việt khiến San muốn hóa đá. Cô không thể gào lên với mẹ Việt như cách cô muốn làm trước ông thủ trưởng cơ quan cô. Mẹ Việt vòng tay ôm lấy cô sau khi nghe được từ cô lời hứa sẽ dời xa Việt. Bà dịu dàng nói: “ Cháu là một phụ nữ tốt, rồi cháu sẽ gặp được người phù hợp. Cô cám ơn cháu…”. San không biết sẽ phải nói gì với Việt. Cô hiểu lòng mẹ Việt, bà làm sao có thể chịu đựng nổi khi con trai có một người vợ như San.
Mấy hôm nay Việt đi nước ngoài, tối nào anh cũng điện thoại về hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô ngủ thế nào. San vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn líu lô kể đủ thứ chuyện ở nhà cho Việt nghe. Việt bảo:” Nghe giọng có vẻ gì đó không ổn? San ốm à?”,“Không có chuyện gì đâu, chị vẫn thế mà, chỉ nhớ em thôi…”. Bất giác San òa khóc. Việt cuống cuồng: “ Đừng khóc. Có chuyện gì vẫn còn em ở bên đây mà. Mai em về…”.
Chuyến bay sớm nhất từ Seoul đưa Việt về nhà ngay tối hôm sau. Tiếng gõ cửa gấp gáp. Và nụ hôn làm cho San nghẹt thở. Việt xoay cô từ trước ra sau nhìn trân trối. Có cảm giác như anh đang lo sợ có một bộ phận nào đó trên cơ thể cô vừa bị mất đi. Rồi anh thở phào: “Gớm thế mà cứ tưởng là bị mất cái gì rồi. Sao hôm qua lại khóc?”. San cười nhợt nhạt: “ Thì tại nhớ Việt thôi..”. Việt ôm cô thật chặt và say đắm: “ Đừng khóc, có anh đây rồi…”. Câu anh Việt thốt ra làm San bất giác nép chặt hơn vào Việt. Giá như cô và Việt có thể gọi nhau bằng hai tiếng : Anh và Em như thế này thì chuyện tình của họ đã kết thúc có hậu như mọi đôi trai gái khác. Khốn khổ là chưa bao giờ San có thể cất lên một tiếng gọi Việt bằng anh.
Cô cảm thấy ngượng ngùng như một kẻ ăn trộm nếu quên khoảng cách tuổi tác giữa cô và Việt. Nhưng thật sự đã bao lần cô chỉ thèm được cất lên lời gọi Việt bằng anh. Cái chữ Anh ấy tưởng như thật đơn giản mà sao với tình yêu của cô lại khó khăn đến thế.
Bây giờ nghe Việt xưng Anh, tiếng Anh dịu dàng lan tỏa cùng với vòng tay đang ôm chặt quanh người làm San chỉ muốn khóc. Tình yêu của cô và Việt thật trớ trêu. Cô thấy mình là người khốn khổ nhất trên thế gian. Cô không biết có nhiệm màu nào cứu cô thoát khỏi tình cảnh này. Những giọt nước mắt của mẹ Việt và lời hứa của cô với bà. Gục đầu vào lòng Việt, cô khóc như một đứa trẻ bị đòn oan.
Rất nhiều lần Việt bảo với San rằng trong cô là cả một lò lửa của những khát khao. Ngọn lửa ấy đã thiêu đốt anh. Anh chỉ muốn chết cháy trong tình yêu của cô. Nhưng Việt đâu có biết rằng chính cô cũng đang bị ngọn lửa đó thiêu rụi. San nhớ có một ông thầy tử vi khi xem cho cô đã thốt lên rằng đàn ông gần cô sẽ như củi gặp lửa. Cô là một người đàn bà ôm lửa, nhưng không cẩn thận ngọn lửa ấy sẽ thiêu cháy ngay chính bản thân cô…
Và hôm nay, chị và em đang ngồi đây. Đôi mắt của em vẫn thiêu đốt chị nhưng đã phủ lên trên một màn sương mờ của sự ngượng ngùng xa cách. Em đến thú nhận với chị về một lỡ lầm. Cô gái mà mẹ em sắp đặt trong cuộc hội ngộ gia đình mấy tháng trước trót mang bầu. Em nói với chị rằng, đó là một sai lầm khó tha thứ. Đêm hội ngộ ấy, mẹ cho em uống rượu đến say mèm và em không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cô bé ấy ngày mai lên phòng đăng ký kết hôn cùng với em. Em luôn là người đàn ông đầy trách nhiệm nên khó làm khác được. Đó là một cô bé vừa tốt nghiệp đại học, gia đình nề nếp và là bạn thân của mẹ em.
Chị mừng cho em. Cuối cùng em cũng có khuyết điểm giống như muôn gã đàn ông khác. Cuối cùng em cũng đã chọn được cho mình một cách để xa chị. Em đã không hoàn hảo đến tận cuối cùng như hai chúng mình vẫn từng thêu dệt. Chị không đủ bản lĩnh để nói lời chia tay em như đã hứa với mẹ em. Mà hẳn bà không tin chị có thể dời xa em nên mới có sự sắp đặt một cách tuyệt vời như thế cho cuộc chia tay của chúng mình. Chị muốn nghe em nói một lời dối trá, nhưng em lại làm một người đàn ông thành thật. Em nhận mọi lỗi lầm về mình với lời xin lỗi trơn tru.
Chị còn biết nói gì! Giá em giống như người đàn ông trẻ tuổi mà bạn chị từng kể. Em ném vào mặt chị một mảnh gương vỡ cho chị soi vào hẳn chị sẽ có cách để mà quên em. Nhưng em lại không làm vậy. Đôi mắt của em vẫn đầy ánh lửa. Đôi mắt dường như vẫn rực lên niềm đam mê chất ngất về một mối tình tuyệt vọng. Mà ở đó em và chị là hai kẻ nạn nhân trong một trò chơi đầy tính toán của mẹ em. Chị không cảm thấy hận em và cũng không thể giận mẹ em. Bà đã làm đúng theo trái tim của một bà mẹ yêu con. Chỉ có chị là có lỗi vì yêu em mà không biết nghĩ đến mình…
Thế là chị chẳng còn dịp nào được cất lên lời gọi em bằng Anh như lòng mơ của chị. Suốt hai năm qua, chị chỉ thèm được gọi em như một người đàn bà gọi người đàn ông đích thực của đời mình. Sẽ không bao giờ nữa câu nói đó ngập ngừng trên môi chị. Sẽ không bao giờ nữa chị còn được nghe em xưng Anh với chị thêm một lần. Có thể sau này em suốt ngày sẽ xưng anh với cô vợ mới. Câu nói cửa miệng ấy chẳng có giá trị gì đối với vợ em và cả với em nữa. Nhưng với chị tiếng Anh bây giờ hóa thành xa xỉ mất rồi. Đó là cả giấc mơ của chị, cả thiên đường bình yên mà chị chờ đợi. Thiên đường cho một người đàn bà như chị nghỉ chân cuối chặng đường đời.
Có thể rất nhiều người đàn ông vẫn thường quen với cách gọi đó của mình. Nhưng họ không thể hiểu chữ Anh đó có ý nghĩa đến nhường nào với người phụ nữ mà họ yêu. Bởi đấy là hạnh phúc cho cuộc đời mỗi người đàn bà. Anh tức là mái nhà. Anh là sự chở che và chia xẻ. Anh là nỗi nhớ và sự hờn ghen. Anh là bố của các con. Anh là đời sống có mưa rơi, có nắng đổ…Anh là mùa hè, là mùa đông, là mùa xuân và cũng là mùa thu cuối cùng. Tiếng Anh thân thương xiết bao và cũng đáng tự hào biết bao cho những người đàn ông. Vì Anh chính là sứ mạng của phái mạnh…Em sẽ không bao giờ nói tiếng Anh với chị thêm một lần, cũng như em sẽ chẳng còn kịp nghe chị gọi: Anh ơi…như một sự hiến dâng.
Hôm nay, trong cốc thủy tinh đã cạn nước này, chị cúi đầu thì thầm vô vọng: Anh ơi…Chị không khóc. Quả quyết, chị ném chiếc cốc ra ngoài trời đang đổ mưa. Chị hy vọng những giọt nước mưa kia sẽ mang lời chị gọi em về chốn vĩnh hằng của kỷ niệm. Và chị biết rằng trái tim chị cũng đã ra đi theo cơn mưa hôm nay. Em có nghe được lời chị gọi không?
Những giọt thủy tinh cuối cùng tan tác lẫn vào dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Cơn mưa cuối cùng của mùa đông bắt đầu tạnh. Trong chị có một mảnh trời đổ lửa mùa hè bắt đầu thiêu đốt. Tình yêu của em đốt cháy những khát khao cuối cùng trong đời chị. Chị đúng là một người đàn bà ôm lửa như ông thầy tử vi từng nói. Ngọn lửa đó bây giờ làm đau chị, làm bỏng rát trái tim vốn đã quen có em chở che. Chị biết làm gì đây để dịu lại ngọn lửa ma quái mang tên tình yêu mà em mang đến?
(Đặng Thị Thanh Hương)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB