Viết vội

25 tháng 3, 2012 4 nhận xét

Vợ ốm. Mình điều mẹ vợ sang trông nom, tiện việc sai vặt luôn thể. Bà bảo” Tôi già, để tôi nghỉ ngơi tý chứ, vợ anh, anh tự trông đi”. Các bạn thấy không, mẹ vợ mình đấy!
Mình nịnh bố vợ” Con bận làm, rảnh bố sang ngó ngàng vợ con tý”. Ông bảo “ Nuôi nó bao năm, mấy trăm phen ốm đau, sài đẹn, mình tôi lo. Vợ anh, anh lo đi”. Các bạn thấy không, bố vợ mình đấy!
Sang nhà bà chị vợ, mếu máo “ Chị đỡ đần em ít hôm, căng quá” Chị vợ bảo “ Chú cứ để đấy, tôi lo cho”. Các bạn thấy chưa, chị vợ mình đấy.!
Vợ mình khỏi ốm, chị vợ lăn quay ra ốm. Bố mẹ vợ mình chạy sang hối hả, thuốc thuốc thang thang. Mình chạnh hết cả lòng, nhưng không buồn. Mình kháy vợ “ Cũng là con mà kẻ ở đỉnh cao, người dưới vực sâu nhỉ?”. Vợ mình bảo “ Em không cần. Sau có nằm ra đấy, em mặc kệ”. Mình sướng, nhảy tưng tưng “ Hoan hô vợ, hoan hô vợ”.
Hôm ấy, nhà hỏng 3 đôi dép. Mình ăn cháo mất 2 ngày.
Blog phot phet
Nguồn trích dẫn (0)

4 nhận xét:

  • lungbotay nói...

    Chuyện vui đọc thư gián mà Hoa , quả báo ngay đấy cứ tưởng vợ nói thật hoan hô theo bị vợ vả cho hỏng ba đôi dép ăn cháo mất hai ngày còn gì

  • Như Hải nói...

    Ừ, tớ bị cái tội hơi nghiêm túc quá! Nhưng cũng rất thích các bài tiếu lâm của Kiên. Hôm qua kể cho đám bạn bài 'Súng' của K tụi nó lăn ra cười!

  • lungbotay nói...

    Mình thích bài viết này ở câu kết mà , mới đầu cũng ko hiểu sao lại hỏng ba đôi dép , ăn cháo mất hai ngày . Đọc lại lần nữa hiểu ra cười lăn

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB