Tâm Sự Thứ Bảy (14): Sự hoài nghi

31 tháng 3, 2012 2 nhận xét

Chẳng có gì khó chịu và khổ sở bằng sự nghi ngờ. Nghi ngờ có thể lấy hết cả sức lực và sự thanh bình của ta. Đúng ra một chuyện sẽ chẳng là gì cả (mà phần nhiều là thế) nhưng sự nghi ngờ khiến nó trở nên tồi tệ, càng ngày càng bị sự biện giải cho sự việc trở nên nặng nề đến độ người kia, nếu giải thích không nổi có khi khi phải dùng đến việc quyên sinh để tỏ rõ lòng ngay thẳng (không ít chuyện như vậy đã xảy ra phải không?).

Sáng nay cũng có một chuyện nhỏ xảy ra với mình. Lúc đi ăn sáng mình quên mất chiếc đồng hồ đeo tay để ở phòng khách sạn. Mình chạy vội về thì ở trong phòng đúng lúc có một chị đang dọn bàn nơi ‘mình nghĩ’ là đã để quên ở đó. Khi mình hỏi, chị ấy không nhìn thẳng vào mình, vẫn cứ dọn phòng và trả lời tỉnh queo: ”Em không thấy, chị thử tìm lại xem sao!”. Thế là nghi ngờ ở đâu bắt đầu dâng lên trong mình. Chao, chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ, kỷ niệm chuyến đi Châu Âu, một cặp đồng hồ mình mua cho dịp 20 năm cưới, giờ mất một thì.. còn gì nữa. Suy nghĩ kéo mình theo hướng tiêu cực và càng tiêu cực khi tìm mãi không thấy. Rất may, ông xã mình về, thấy mình lo lắng ông ấy nói ngay: “ Em xem lại xem, có để đâu không? Em chúa là hay quên mà!”. Y như rằng, một lúc sau mình đã tìm lại được nó ở sâu trong va li. Chị dọn phòng vẫn điềm nhiên như không, còn mình thì xấu hổ quá, phải xin lỗi chị vì sự nghi ngờ của mình. Chị thì ngạc nhiên vì thấy là ‘chuyện thường ngày ở huyện’ có gì to tát đâu mà phải xin lỗi (chắc chị gặp chuyện này thường xuyên lắm).

Nghi ngờ đúng là tệ thật. Chuyện của mình còn là rất nhỏ, so với chuyện của bạn cùng sở với Tú, của T, vợ K, vợ T…vì sự nghi ngờ có thể kéo đến sự ghen tuông, và sau đó dễ gây bất hoà cho mối quan hệ vợ chồng, mà lại toàn là sự..không đâu.

Mình vẫn nhớ câu nói: “Thà rằng mình tin sai người còn hơn là nghi ngờ một người”! Chấp nhận thiệt thòi còn hơn để mối nghi dằn vặt. Thì cứ cho là ‘không có’ đi để còn ‘an cái tâm’ mình hơn là ‘nổi đoá’ ở trong lòng. Thà rằng chấp nhận mất đồ, hoặc chấp nhận sự việc như đã được giải thích còn hơn nghi ngờ sai một con người, vì khi nghi ngờ sai thì cũng là nghiệp đấy, bà con ạ.

Có câu chuyện rất hay về học trò Khổng Tử tên là Nhan Hồi, khi nấu bữa cơm cho cả đoàn thầy trò sau một tuần đói lả, đã mở vung nồi lấy cơm ăn trước. Chỉ có Khổng Tử là nhìn thấy cảnh đó, đã đau khổ tự than: “Trời ơi, nó là học trò cưng nhất của ta mà dám làm vậy, ta đã nhìn lầm người”. Khổng Tử liền nghĩ ra một kế để ‘vạch mặt’ cậu học trò bằng cách khi các trò về hết, chuẩn bị ăn cơm, Khổng Tử hỏi Nhan Hồi: “Ta muốn cúng cơm cho Tổ, vậy cơm này có cúng được không?”. Nhan Hồi đã ngăn Thầy và nói 'không được vì đã bị ăn rồi'. Và Nhan Hồi đã kể lại sự tình:  Khi cậu mở nồi cơm, không may than tro bị khói mạnh bay vào nồi nên cậu quyết định lấy phần phía trên có than tro đó làm phần ăn của mình. “Cơm đó không thể cúng được “, cậu nói, “ Và con cũng đã ăn xong phần cơm của mình!”. Khổng Tử đã ngửa mặt lên trời than: “Ta đã hiểu lầm đệ tử yêu của ta rồi!”.

Đấy, có những cái ‘thấy’ sờ sờ trước mắt mà còn.. sai nữa là những cái mình không thấy, không rõ thì bản chất thực của vấn đề không thể do mình suy đoán mà đúng được. Vậy nhé, các bạn yêu quý, hãy vui vẻ và chấp nhận nếu có nghi ngờ nổi lên thì tốt nhất là coi như ‘không có gì’ để từ từ thấy ra sự thật. Hoặc giả không làm thế được thì hãy hỏi thẳng như Khổng Tử hỏi học trò, chứ đừng để sự nghi ngờ xối mòn, tổn thương ta. Nhưng, khi đã nhận được câu trả lời thì HÃY TIN lời người nói bằng cách dùng tâm mình phán xét. Hãy nhìn vào mắt họ. Sự trung thực chẳng bao giờ cần che đậy. Ngược lại sự dối trá luôn luôn bị phát hiện.

Và cuối cùng, đừng nghi ngờ nữa nhé, sẽ gây thêm cho mình và cho người sự khổ sở đó bạn yêu quý ạ.  Nice week end, cả nhà!
31/3/2012

2 nhận xét:

  • lungbotay nói...

    Kiên thì lại cứ hay sống trong sự hoài nghi kèm cả sợ hãi nữa mới chết chứ Hoa nhỉ ? Đọc xong bài này của Hoa phải sửa gấp gấp thôi

  • Như Hải nói...

    Vì nghi ngờ sẽ dẫn đến.. sợ hãi K ạ! Sợ đổ vỡ, sợ bị lừa dối, sợ đau khổ... sợ đủ thứ. Tóm lại cũng vì sợ 'mất mát' cho cái 'tôi' nhỏ bé này ấy mà.
    Kiên thấy bớt thì mình cũng vui. Giúp K được một tý nhỉ.

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB