Đã lâu rồi không có chút riêng tư
Ta lẩn trốn vào góc phòng yên tĩnh
Ly cà phê khói bay lên hờ hững
Bản nhạc nào nghe mãi vẫn không hay?
Cà phê một mình phố thị hôm nay
Ngoài cửa kính, ngoài kia là cuộc sống
Bên trong này có người ngồi bất động
Ngắm dòng người hối hả ngược xuôi.
Đã lâu rồi, có lẽ rất lâu rồi
Ta mới có những phút-không-bận-bịu
Cám ơn em, đã giận hờn ‘dễ chịu’
Để anh ngồi đếm từng giọt cà phê..
Vị đắng nào còn mãi tái tê
Nơi đầu lưỡi, nơi lòng anh tê tái
Có bao điều với anh, em khó nói
Thì hôm nay em đã nói ra rồi…
Cuộc sống này có ai biết ngắn, dài
Thì em nhé, giận anh làm chi nữa
Khi em đã chọn anh, là-em-một-nửa
Hãy chấp nhận anh như anh đã là anh!
BH 17/3/2012
3 nhận xét:
Hy vọng là bà xã Kiên sau khi đọc mấy dòng này sẽ hết giận Kiên thôi!
Hic! Mai làm lành thôi , tối nay ngủ riêng khó ngủ quá đây Hoa ơi. Thi thoảng giận nhau tí cho bạn Hoa có hứng làm thơ
Có lẽ nào ta lại giận nhau
Câu trả lời thôi đành để ngỏ
Lẻ loi ly cà phê trên bàn lặng lẽ
Có lẽ nào ta lại giận nhau
Đã lâu lắm rồi thiếu vắng những nụ hôn
Câu nói trao nhau khi yêu bỗng trở nên xa lạ
Vội vã sống chẳng kịp dừng suy nghĩ
Phần nào mua bánh mỳ , phần nào để mua hoa
Giờ này đây chắc em lặng lẽ đường về
Lúng túng lặng im khi nghe con gái hỏi
Bố hôm nay sao không về cùng con mẹ nhỉ?
Ừ thôi hôm nay bố bận việc mà con
Giọt cà phê cứ lặng lẽ chậm rơi
Anh dõi mắt nhìn qua khung cửa sổ
Phố đông vui , người từng đôi sánh bước
Có lẽ nào ta lại giận nhau ?
Dạo này Lửng chắc không còn cà phê một mình nữa.
Thôi mình viết tiếp mấy câu:
Cà phê một mình, mưa rả rích, một mình
Một mình ngắm, một mình nghe, mình nói
Một mình nhớ, một mình thôi không hỏi:
"Em ở đâu, sao em nỡ...môt mình?"
Đăng nhận xét