Khi ba không mang dép

9 tháng 5, 2012 2 nhận xét
Buổi trưa trên xe bus số 8 từ ngã tư Phú Nhuận về làng đại học , con gặp ba
Bước khập khiễng  lên xe , ba đưa túi xách nhỏ mầu đen cho chú phụ xe . Chân ba không dép , chân ba cao thấp, chân ba chai sạn, chân ba đen sì, chân ba mốc meo.
Con lặng nhìn dáng ba bụi trần , ba đi về đâu với túi xách vé số. Ba ngồi xuống ghế. Cô gái kế bên bưng mũi ghé chỗ cho ba ngồi. Đôi tay cháy nắng, khô ráp thô kệch, ba cầm cây gậy bốn chân, một chân mầu đen, một chân mầu vàng, hai chân mầu trắng. Ba đi bằng sáu chân sao bước đi vẫn xiêu vẫn vẹo... Úp cái nón màu đen trên chiếc gậy, đôi mắt ba , đôi mắt đục mờ về khói bụi Sài Gòn đầy suy tư. Tóc ba dài quá gáy, lấm tấm bạc, bết mồ hôi , khuôn mặt khắc khổ nhưng hàm răng trắng. Ba đưa tay xuống cài lại khuy áo dưới cùng, nhưng vô phương vì nó đã bứt ra từ hồi nào không hay. Ba nhẹ kéo kéo cho người ta khỏi nhìn thấy. Áo màu trắng chấm bi đen, áo rộng lắm ba ơi nhưng sạch sẽ.
Con gỡ vội chiếc tai nghe , ngắm nhìn ba và nhận ra hình dáng này thật quen.
Chặng đường về nhà hôm nay con không còn than vãn , không lắc lư, không mệt. Ánh mắt con bị hút vào những gì thuộc về ba khoảnh khắc đó không thể rời đi . Đôi chân của ba như một khối bê tông chết những vết nhăn, nứt sâu hoắm. Thoáng một chút ghê ghiếc mà bây giờ con thấy mình xấu xa qua chừng. Trên đôi chân đó, hôm nay ba đi những đâu, hôm qua ba đi những đâu, ngày mai ba sẽ đi những đâu ?
Ba đã đi bao nhiêu con đường. qua bao nhiêu góc phố , khập khiễng bước lên bao chuyến xe bus để cho con vui vẻ mỗi ngày ? Ba không thể mang dép  con biết dép sẽ rớt ra khi ba bước chân đi. Vì ai ba ơi , ba bước đi không dép?Con hoang mang nhưng vẫn cố sắp xếp một chỗ tươm tất trong trái tim để cất ba vào. Thật đường hoàng.
Ba không phải là ba của con. Ba không sinh con ra. Ba không nuôi con khôn lớn ,nhưng ba sẽ là ba của ai đó, ba sinh ra một ai hay những ai đó, rồi nuôi họ lớn khôn - bằng túi xách vé số nhỏ màu đen, bằng chiếc gậy bốn chân , bằng bước đi khập khiễng
Ba sẽ bán được bao nhiêu tờ vé số, ba phải cực nhọc leo lên bao chuyến xe bus dù chỉ kiếm đủ tiền mua cho con một đôi dép, ánh mắt con ngừng lại nơi ba, trái tim con vỡ tan vào dòng ký ức xa xôi...
Những buổi trưa nào ba về nhà mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười luôn hé nở trên môi.
Những mùa mưa nào trên mái nhà ba giăng tấm bạt che kín mấy lỗ hổng.
Những đêm nào ba của con không ngủ được vì con vẫn ngồi học bài.
Trời đã chuyển mùa ba nhỉ. Miền trung quê mình sắp phải gánh chịu những cơn mưa dầm rả rích , rồi những đợt gió lạnh thấu xương và sẽ lại có những cơn lũ ùa về xao xác mùa màng
Tự dưng thấy mình hèn nhát khi đã chon miền Nam mà ra đi, mà trốn tránh những mùa bão nổi.
Con vô tâm  quá . Có lúc đã bỏ quên mảng ký ức khổ cực, bươn chải của ba mẹ để con có ngày hôm nay
Chiếc xe dừng ở trạm chùa Ưu Đàm. Ba khập khiễng bước xuống. Người ta trố mắt nhìn . Con chưng hửng nhìn theo hình ảnh ba xa dần. Chân ba khập khiễng , chân ba cao thấp , chân ba không dép. Muốn níu kéo mà chẳng vì một lí do nào cả.
Hôm nay con về nhà mà không ghé qua tiệm giày , nơi có đôi giầy màu đỏ mà con thích.
Nguyễn Hương Thi

2 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB