Bạn bè Blog

31 tháng 5, 2012 7 nhận xét
Mình  viết Blog cũng đã được gần ba năm . Nói chung blog như một trang nhật ký để ghi lại những cảm xúc của mình nên mình luôn cố viết rất thật về những cảm xúc của chính bản thân . Nhờ có blocg mình có dịp làm quen được với rất nhiều bạn bè ở khắp các vùng miền . Có người  gặp thường xuyên nhậu nhẹt , cà phê cà pháo . Có người chỉ gặp trên mạng qua những bài viết của nhau chứ chưa một lần gặp gỡ . Blog Co May là một người như vậy , mình chỉ biết đó là một bạn gái ở trong  Sài Gòn trạc tuổi mình chứ chưa bao giờ  gặp mặt kể cả qua những bức hình. Mình luôn gọi đó là cô giáo bởi vì bạn ấy luôn chỉ giúp mình những kiến thức về máy tính, luật làm từng bài thơ  cũng như luôn động viên những bài viết ngẫu hứng hay những bức hình mình chụp .  Về tất cả mọi mặt bạn có hiểu biết sâu rộng hơn mình rất nhiều . Hôm qua vào Blog bạn thấy bài viết và lời nhắn như sau
P/s : CM sẽ vắng blog thời gian để chữa bệnh, khi nào khỏi CM sẽ quay lại cùng mọi người. Nếu không thấy CM trở lại thì hãy chúc cho CM được bình yên ở một nơi nào đó nhé! 
Chúc mọi người luôn bình yên và vui vẻ! Yêu quí tất cả mọi người!

Mình không hiểu điều gì đang xảy ra với bạn đó , nhưng  mình luôn mong chờ bạn quay trở lại . Co May ! Lung không phải là người theo đạo nhưng từ hôm nay trong thâm tâm Lung sẽ luôn cầu xin cho Co May được bình an , chóng quay trở lại với Blog của mình 
Mình post bài viết đăng trên Blog của bạn đó 

TÔI ĐÃ MƠ THẤY CHUYẾN ĐI CỦA MÌNH






Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe".  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.
Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...
Trịnh Công Sơn (1996)

  Nguồn: Web Trịnh Công Sơn

7 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB