Tâm Sự Thứ Bảy (70): Người vô gia cư và 100 đô la

4 tháng 1, 2015 0 nhận xét
Mình đến nước Mỹ lần đầu tiên vào tháng 2/2009, mùng 4 Tết trong một chuyến đi học 3 tuần. San Francisco, California là một thành phố đẹp, sạch sẽ, quy củ với những con đường zic zac đặc thù. Trong mình lúc đó là một sự hạn hẹp thông tin qua báo đài Việt Nam về một nước Mỹ sung túc, một cường quốc đứng đầu thế giới nhưng nhiều khủng bố, không an toàn… Thế nhưng, buổi tối đầu tiên đã làm mình thay đổi suy nghĩ….
Ngay cạnh khách sạn nơi mình ở, trong trời giá lạnh có 1 người vô gia cư nằm ngoài hiên của 1 căn nhà nhỏ. Trời mưa rả rích, khiến cái lạnh 10 độ càng lạnh cóng. Mình không khỏi ngạc nhiên vì giữa một đất nước văn minh như vậy mà vẫn có người không nhà không cửa. Chả nhẽ đêm về họ không còn nơi nào để ngủ, và nếu trời lạnh nữa thì họ sẽ ra sao? Rồi mình chợt liên tưởng đến những người ăn xin ở Việt Nam: ít ra thì họ cũng sướng hơn! Ở nước mình, đến đêm về, họ vẫn còn có gầm cầu, hay một mái lá nào đó để đặt lưng. Còn ở đây, người vô gia cư ngủ giữa trời lạnh giá. Chiếc biển bất động bên cạnh vẻn vẹn có mấy chữ: “ Hãy cho tôi 1 đô la thôi, để tôi mua thức ăn. Xin cám ơn”.
Đêm đầu tiên đó, tụi mình 4 đứa ăn không hết chiếc bánh Pizza rất to và một suất gà nướng gần như còn nguyên, bởi suất ăn của người Mỹ quá lớn cho những người VN bé nhỏ. Nhớ đến người vô gia cư, mình xin các bạn suất thức ăn còn nóng, và gói lại cẩn thận mang ra cho họ. Bạn không thể tưởng tượng được sự ngạc nhiên và sung sướng đến thế nào trong mắt của ông ấy, một người da đen cao lớn (mà chỉ 1 giờ trước đây đi ngang qua, mình còn hơi sợ). Đó là một ánh mắt hoan hỷ và biết ơn chân thành.
Ngày hôm sau, khi hỏi người bạn Mỹ, tại sao không ai cho họ tiền vậy? Người bạn Mỹ của mình nói: “Đây là những người lười nhác, không chịu đi làm, kệ họ, bạn không nên cho tiền, họ càng lười đấy”. Mình cũng bán tính bán nghi, và ái ngại vì những ngày sau mình còn nhìn thấy rất nhiều người vô gia cư khác trên đường phố nước Mỹ. Mình đã không dám cho họ tiền hay thức ăn nữa.

Nhưng đến hôm nay, đọc được câu chuyện dưới đây, mình đã thấy những gì mình nghĩ 6 năm trước là sai về họ, những người vô gia cư ở Mỹ. Và giá như tụi mình ngày đó có thể mang đến cho họ nhiều thức ăn hơn nữa thì thật quý biết bao!
Câu chuyện như thế này: “Trên Youtube ngày 22-12-2014 được lan truyền một video clip một cách nhanh chóng khi chỉ trong 2 ngày đã có tới hơn 10 triệu người xem. Tác giả video clip này là Josh Paler Lin. Lin nói rằng anh đã bí mật làm một cuộc thử nghiệm để tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đưa tiền cho một người vô gia cư?" Để trả lời câu hỏi này, Josh Paler Lin - một công dân rất trẻ của thành phố Anaheim, bang California - đã tặng một người đàn ông vô gia cư 100 Mỹ kim và bí mật theo dõi xem ông ấy sẽ làm gì với số tiền vừa mới nhận được. Người đàn ông vô gia cư tên Thomas tỏ ra ngạc nhiên trước hành động của Josh Paler Lin và giải thích một cách đơn sơ rằng anh ta chỉ cần đủ thực phẩm mà thôi. Tuy nhiên Josh Paler Lin vẫn trao 100USD cho Thomas,sau đó, Josh Paler Lin bí mật theo dõi người đàn ông với camera ẩn dấu và những hình ảnh thu được từ camera làm anh vô cùng xúc động.
Người đàn ông vô gia cư đã bước vào một cửa hàng bách hóa và trở ra với một túi đầy thực phẩm. Sau đó ông ta đi đến một công viên và chia số thực phẩm vừa mua gồm khoai tây chiên, bánh và nhiều thứ khác nữa cho những người vô gia cư khác với lời chúc “Happy holiday”.
Theo dõi diễn biến câu chuyện, Josh Paler Lin quyết định đến gặp Thomas và nói rõ sự thật câu chuyện. "Tôi cảm thấy thiếu nợ ông một lời xin lỗi. Đáng ra ông phải được đến cửa hàng sớm hơn. Ông đã làm tim tôi rung động (touch may heart)”, anh nói và tặng Thomas thêm một 100 Mỹ kim nữa. Josh Paler Lin còn lắng nghe câu chuyện của người đàn ông vô gia cư đã trở nên tay trắng như thế nào. "Tôi từng sống với cha mẹ. Bố dượng của tôi bị ung thư. Ông ấy phải vào bệnh viện nhưng không qua khỏi. 2 tuần sau mẹ tôi cũng qua đời vì suy thận. Tiền bảo hiểm phải trả rất nhiều. Tôi mất việc làm, căn nhà của bố mẹ tôi bị bán đi và tôi trở thành một người vô gia cư", Thomas cho biết. Hôm thứ ba, một ngày sau khi đoạn video được đăng và đã đạt hơn 6 triệu người xem, Josh Paler Lin đã quyên góp được hơn $ 36,000 trên một trang gây quỹ Indiegogo.com nói rõ quỹ này sẽ cung cấp cho một "khởi đầu mới" với Thomas giúp người vô gia cư tại Mỹ”.

Bạn à, nếu bạn cùng có suy nghĩ như mình thì chúng ta hãy bỏ ra khỏi đầu khi nhìn một người vô gia cư bằng bề ngoài nhé. Mỗi người mà chúng mình gặp, dù là ai, một kẻ ăn xin, hay một người tàn tật đều ẩn chứa một cuộc đời đáng kinh ngạc. Mỗi việc chúng ta làm nhiều khi rất nhỏ nhưng có thể  mang lại cho một người (và có thể nhiều hơn) sự cảm thông rất lớn. Vậy thì, đừng tiếc một cử chỉ đẹp! Hãy thử một lần cho đi mà không cần sự đáp trả, cho dù chỉ là một gói xôi, một tờ vé số, hoặc chỉ là một nụ cười, bạn sẽ thấy họ sẽ hoan hỷ biết bao nhiêu! Biết đâu, bằng cách đó, bạn đã nhân thêm biết bao niềm vui như Thomas đã làm khi trao thức ăn cho bao người vô gia cư khác.
 Hãy xem video này nhé, và chúc bạn một Chủ Nhật bình an!
BH 4/1/2015

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB