Họ ở cùng một số nhà trong khu nhà ấy.
Leo, người Đức. Bốn mươi tuổi, kỹ sư lập trình. Sở thích là đua xe, nội trợ và câu cá. Anh rất sát cá. Vào mùa câu, anh thường phóng xe đi ra ngoại ô và sau một đêm cắm trại, bao giờ anh cũng mang về rất nhiều cá và chia cho mọi người. Hàng xóm, bạn bè... vẫn quen với việc này bởi anh vốn sống một mình rất nhiều năm nay.
Nàng, ba mươi lăm tuổi, phụ tá phòng mạch. Gia đình nàng là người châu Á duy nhất ở đây. Nhưng rồi sau một cuộc tranh cãi với chồng, nàng trở thành single mom (bà mẹ đơn thân) duy nhất trong khu nhà.
Tiếng chuông bấm đến hồi thứ hai, quyết liệt và dai dẳng như một khẩn cầu. Nàng chui khỏi tấm chăn mềm, hấp tấp vọt qua phòng ngủ, chỉ kịp phủ vội chiếc áo choàng đêm. Leo đứng đó, run rảy, ấp úng, hai tay khệ nệ ôm cái chậu tắm. Nước bắn ra lành lạnh và tanh mùi cá khiến nàng tỉnh cả ngủ, trố mắt nhìn gã.
- Cái gì thế này?
- Cá. Zander (1).
Đúng là cá. Con Zander nằm chật một khoang chậu. Màu da óng vàng trơn nhẫy. Cái miệng ngáp ngáp và đôi mắt u uất nhìn nàng, kẻ sắp sửa kết liễu đời nó với một nhân danh mỹ miều là làm thịt.
Nàng khép vạt áo choàng một cách ý tứ bản năng, khi bắt gặp cái nhìn của gã hàng xóm ngoại quốc. Trong lúc mải chào hỏi và nhìn ngắm báu vật đựng trong chậu tắm, nàng đã làm cái áo choàng bung ra.
- Con cá to quá - nàng bảo. Rõ ra kiểu từ chối.
- Nhưng rất đắt. Cô biết rồi còn gì. 15 Euro một ký đấy - Rồi, gã nói thêm. - Cô không đi được thật là phí. Đêm qua trời rất đẹp và con này chính là do tôi câu được đấy.
- Nhưng to quá! Tôi biết làm gì với nó? - nàng rên rỉ.
- Thả vào bồn tắm. Đổ đầy nước vào. Nó vẫn còn sống mà. Làm ơn đi - Leo năn nỉ.
Nàng bỗng phì cười. Nàng mới là người được tặng cá. Tình thế có vẻ rõ ràng là đảo ngược.
Cuối cùng thì vụ hiến tặng cũng xong. Con cá chiếm ngay cái bồn tắm và tung tăng bơi lội trong đó. Dù mỗi khi xoay người cũng hơi chật vật vì rõ ràng là nó khá cồng kềnh. Mùi cá tanh tanh chốc chốc lại ập vào mũi. Nước trong bồn thỉnh thoảng lại tóe ra sàn mỗi khi con cá lên cơn đòi tự do.
Nàng sung sướng ngắm lũ trẻ quanh quẩn như bị ám trong nhà tắm. Chúng hoan hỉ cả buổi chiều trong đó, chỉ trỏ, bàn tán, lấy tay sờ vào cá và ré lên mỗi khi con vật chuội khỏi tay. Con cá hơn hẳn lũ đòng đong cân cấn trong bể cá cảnh. Nghĩa là có thể sờ hiện vật và nghịch nước mà không bị mẹ mắng.
Chúng vần con cá lâu đến nỗi, phát hiện ra bên sườn nó, có một vết gì như là vết chàm. To bằng đồng xu, hình bông hoa Klee (2). Và Zander có ngay một cái tên.
Chiều tối, thì cả nhà đã ướt sũng và tanh lòm mùi cá. Nhưng có một khó khăn nho nhỏ, đó là, không ai có thể tắm được. Và Klee chắc chắn là không thể sống mãi trong bồn tắm.
Nàng chuẩn bị cơm tối, để mặc lũ trẻ ồn ào với số phận của Klee.
- Mama không được thịt Klee nhé - bọn chúng hoảng hốt thấy nàng lục cục dao thớt. Đã từng thấy cảnh làm thịt vịt tại nhà, chúng cảnh giác cao độ với giống người lớn man rợ. Những đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ dò hỏi.
- Không, mẹ không thịt đâu! - nàng vội hứa.
- Với cả, Mama không làm được đâu. Nặng lắm. Cần có đàn ông - con chị nói.
- Thì mình gọi Papa về - thằng cu út hồn nhiên. - Papa biết bế con cá ra hộ Mama mà không làm nó sợ.
Chúng thì thào bàn bạc. Nhưng tiếng “Papa” gợi đến một khoảng thời gian cá chậu chim lồng y như Klee bây giờ. Có điều, cá chắc chắn sẽ bị làm thịt. Còn nàng, không bị làm thịt nhưng không bao giờ còn có được tự do.
Nàng vẫn cặm cụi nấu ăn. Con dao chợt cắt vào tay đau điếng.
Chuông cửa lại réo rắt. Lần này, cả hai đứa chạy ùa ra, tranh nhau mở cửa. Nhưng chúng bỗng yên lặng và nàng biết ngay nguyên do. Gã hàng xóm đứng đó, mặt còn gập khúc hơn cả ban sáng.
- Tôi đến xem cô có cần gì không. Con cá...
Gã chưa nói hết câu, thằng út đã hấp tấp:
- Chú không được đòi lại nhé! Nó rất ngoan và sẽ không bị làm thịt đâu!
Con chị kẻ cả:
- Papa tôi sẽ về và khênh con cá ra không cần nhờ đến ông! - nó đắc thắng kết thúc màn đối thoại. Như thể nó không biết cần phải tỏ ra nhã nhặn với người đã cho con cá nặng đến gần chục ký.
Nàng bối rối nhìn gã.
- Cám ơn anh. Tôi có thể tự lo liệu được.
Ngập ngừng nhưng cương quyết, nàng khép cửa lại.
Quay vào, cô con gái đã đứng sẵn đấy, chằm chằm nhìn mẹ.
- Mama nghĩ là chú ấy có thể làm cá tốt hơn Papa sao? - nó đấu trí.
- Nhưng chú ấy không nhốt Mama lại như Klee - nàng bản lĩnh.
- Nhưng Klee làm tất cả chúng mình cũng vui, dù bị nhốt – con gái tuyên bố.
Kết thúc màn tranh cãi hiếm hoi, nàng bỏ vào nhà tắm, nơi giam giữ con vật không còn khả năng tự vệ.
Klee đã bị nhốt gần một ngày. Nước vẫn tiếp tục bị quăng ra ngoài theo độ quẫy của con vật bị tước đoạt tự do. Da nó đã có vẻ bớt bóng. Bơi lội đã không còn hung hăng. Không biết vì đuối sức, hay vì đã quên dần phản kháng.
Con cá sẽ chết nếu tiếp tục bị nhốt. Và nếu không muốn nó chết một cách mỏn mỏi thì có một cách duy nhất, đó là làm thịt để nó chết ngay và luôn. Nhưng trò này có vẻ không thích hợp trong hoàn cảnh này. Bọn trẻ không ăn cá. Và nàng, không thể tự tay giết nó vì quá to. Cần một người phụ nàng bê nó ra khỏi bồn tắm và cũng cần một người như thế cắt vây, chặt khúc.
Rõ ràng, Klee không thích hợp với một “single mom” như nàng.
Đêm ấy, có ba người không ngủ.
Người hàng xóm đã khênh con cá rất nặng đến tặng cho một người hàng xóm.
Người cha của hai đứa trẻ. Người trả lại tự do cho người đàn bà của đời anh sau một thời gian giam giữ nàng trong lồng, theo nhận xét của nàng.
Và nàng, người đàn bà ấy.
Chốc chốc, nàng lại vào bồn tắm, nhìn Klee lờ lững trong nước. Rồi, sau một đêm, nàng quyết định gọi điện cho một người đàn ông.
Sáng hôm sau, người gác hồ ngạc nhiên thấy có một đôi vợ chồng cùng hai đứa trẻ đến bên hồ. Họ thả xuống nước cái gì đó rất nặng. Nghe như có tiếng nước quặn vào bờ.
Cả bốn người cùng hoan hỉ. Nhất là lũ trẻ. Chúng không biết gì về nghi thức phóng sinh của đạo Phật. Nhưng việc trả lại con cả khiến trái tim của chúng được nhẹ nhõm. Lâu lắm, chúng mới được cười nói như thế.
Bên kia cầu, một người đàn ông vẫn cần mẫn buông câu.
Nàng mỉm cười khi xắt bông hoa hình Klee trên đĩa. Và câu chuyện về Klee, mãi mãi là một bí mật của riêng nàng...
Cầm tù trong tự nguyện là một thứ tự do vĩnh viễn.
Ghi chú:
(1) Zander: tên một loài cá nước ngọt của Châu Âu.
(2) Klee: hoa chua me đất, biểu tượng hạnh phúc và may mắn.
Leo, người Đức. Bốn mươi tuổi, kỹ sư lập trình. Sở thích là đua xe, nội trợ và câu cá. Anh rất sát cá. Vào mùa câu, anh thường phóng xe đi ra ngoại ô và sau một đêm cắm trại, bao giờ anh cũng mang về rất nhiều cá và chia cho mọi người. Hàng xóm, bạn bè... vẫn quen với việc này bởi anh vốn sống một mình rất nhiều năm nay.
Nàng, ba mươi lăm tuổi, phụ tá phòng mạch. Gia đình nàng là người châu Á duy nhất ở đây. Nhưng rồi sau một cuộc tranh cãi với chồng, nàng trở thành single mom (bà mẹ đơn thân) duy nhất trong khu nhà.
Tiếng chuông bấm đến hồi thứ hai, quyết liệt và dai dẳng như một khẩn cầu. Nàng chui khỏi tấm chăn mềm, hấp tấp vọt qua phòng ngủ, chỉ kịp phủ vội chiếc áo choàng đêm. Leo đứng đó, run rảy, ấp úng, hai tay khệ nệ ôm cái chậu tắm. Nước bắn ra lành lạnh và tanh mùi cá khiến nàng tỉnh cả ngủ, trố mắt nhìn gã.
- Cái gì thế này?
- Cá. Zander (1).
Đúng là cá. Con Zander nằm chật một khoang chậu. Màu da óng vàng trơn nhẫy. Cái miệng ngáp ngáp và đôi mắt u uất nhìn nàng, kẻ sắp sửa kết liễu đời nó với một nhân danh mỹ miều là làm thịt.
Nàng khép vạt áo choàng một cách ý tứ bản năng, khi bắt gặp cái nhìn của gã hàng xóm ngoại quốc. Trong lúc mải chào hỏi và nhìn ngắm báu vật đựng trong chậu tắm, nàng đã làm cái áo choàng bung ra.
- Con cá to quá - nàng bảo. Rõ ra kiểu từ chối.
- Nhưng rất đắt. Cô biết rồi còn gì. 15 Euro một ký đấy - Rồi, gã nói thêm. - Cô không đi được thật là phí. Đêm qua trời rất đẹp và con này chính là do tôi câu được đấy.
- Nhưng to quá! Tôi biết làm gì với nó? - nàng rên rỉ.
- Thả vào bồn tắm. Đổ đầy nước vào. Nó vẫn còn sống mà. Làm ơn đi - Leo năn nỉ.
Nàng bỗng phì cười. Nàng mới là người được tặng cá. Tình thế có vẻ rõ ràng là đảo ngược.
Cuối cùng thì vụ hiến tặng cũng xong. Con cá chiếm ngay cái bồn tắm và tung tăng bơi lội trong đó. Dù mỗi khi xoay người cũng hơi chật vật vì rõ ràng là nó khá cồng kềnh. Mùi cá tanh tanh chốc chốc lại ập vào mũi. Nước trong bồn thỉnh thoảng lại tóe ra sàn mỗi khi con cá lên cơn đòi tự do.
Nàng sung sướng ngắm lũ trẻ quanh quẩn như bị ám trong nhà tắm. Chúng hoan hỉ cả buổi chiều trong đó, chỉ trỏ, bàn tán, lấy tay sờ vào cá và ré lên mỗi khi con vật chuội khỏi tay. Con cá hơn hẳn lũ đòng đong cân cấn trong bể cá cảnh. Nghĩa là có thể sờ hiện vật và nghịch nước mà không bị mẹ mắng.
Chúng vần con cá lâu đến nỗi, phát hiện ra bên sườn nó, có một vết gì như là vết chàm. To bằng đồng xu, hình bông hoa Klee (2). Và Zander có ngay một cái tên.
Chiều tối, thì cả nhà đã ướt sũng và tanh lòm mùi cá. Nhưng có một khó khăn nho nhỏ, đó là, không ai có thể tắm được. Và Klee chắc chắn là không thể sống mãi trong bồn tắm.
Nàng chuẩn bị cơm tối, để mặc lũ trẻ ồn ào với số phận của Klee.
- Mama không được thịt Klee nhé - bọn chúng hoảng hốt thấy nàng lục cục dao thớt. Đã từng thấy cảnh làm thịt vịt tại nhà, chúng cảnh giác cao độ với giống người lớn man rợ. Những đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ dò hỏi.
- Không, mẹ không thịt đâu! - nàng vội hứa.
- Với cả, Mama không làm được đâu. Nặng lắm. Cần có đàn ông - con chị nói.
- Thì mình gọi Papa về - thằng cu út hồn nhiên. - Papa biết bế con cá ra hộ Mama mà không làm nó sợ.
Chúng thì thào bàn bạc. Nhưng tiếng “Papa” gợi đến một khoảng thời gian cá chậu chim lồng y như Klee bây giờ. Có điều, cá chắc chắn sẽ bị làm thịt. Còn nàng, không bị làm thịt nhưng không bao giờ còn có được tự do.
Nàng vẫn cặm cụi nấu ăn. Con dao chợt cắt vào tay đau điếng.
Chuông cửa lại réo rắt. Lần này, cả hai đứa chạy ùa ra, tranh nhau mở cửa. Nhưng chúng bỗng yên lặng và nàng biết ngay nguyên do. Gã hàng xóm đứng đó, mặt còn gập khúc hơn cả ban sáng.
- Tôi đến xem cô có cần gì không. Con cá...
Gã chưa nói hết câu, thằng út đã hấp tấp:
- Chú không được đòi lại nhé! Nó rất ngoan và sẽ không bị làm thịt đâu!
Con chị kẻ cả:
- Papa tôi sẽ về và khênh con cá ra không cần nhờ đến ông! - nó đắc thắng kết thúc màn đối thoại. Như thể nó không biết cần phải tỏ ra nhã nhặn với người đã cho con cá nặng đến gần chục ký.
Nàng bối rối nhìn gã.
- Cám ơn anh. Tôi có thể tự lo liệu được.
Ngập ngừng nhưng cương quyết, nàng khép cửa lại.
Quay vào, cô con gái đã đứng sẵn đấy, chằm chằm nhìn mẹ.
- Mama nghĩ là chú ấy có thể làm cá tốt hơn Papa sao? - nó đấu trí.
- Nhưng chú ấy không nhốt Mama lại như Klee - nàng bản lĩnh.
- Nhưng Klee làm tất cả chúng mình cũng vui, dù bị nhốt – con gái tuyên bố.
Kết thúc màn tranh cãi hiếm hoi, nàng bỏ vào nhà tắm, nơi giam giữ con vật không còn khả năng tự vệ.
Klee đã bị nhốt gần một ngày. Nước vẫn tiếp tục bị quăng ra ngoài theo độ quẫy của con vật bị tước đoạt tự do. Da nó đã có vẻ bớt bóng. Bơi lội đã không còn hung hăng. Không biết vì đuối sức, hay vì đã quên dần phản kháng.
Con cá sẽ chết nếu tiếp tục bị nhốt. Và nếu không muốn nó chết một cách mỏn mỏi thì có một cách duy nhất, đó là làm thịt để nó chết ngay và luôn. Nhưng trò này có vẻ không thích hợp trong hoàn cảnh này. Bọn trẻ không ăn cá. Và nàng, không thể tự tay giết nó vì quá to. Cần một người phụ nàng bê nó ra khỏi bồn tắm và cũng cần một người như thế cắt vây, chặt khúc.
Rõ ràng, Klee không thích hợp với một “single mom” như nàng.
Đêm ấy, có ba người không ngủ.
Người hàng xóm đã khênh con cá rất nặng đến tặng cho một người hàng xóm.
Người cha của hai đứa trẻ. Người trả lại tự do cho người đàn bà của đời anh sau một thời gian giam giữ nàng trong lồng, theo nhận xét của nàng.
Và nàng, người đàn bà ấy.
Chốc chốc, nàng lại vào bồn tắm, nhìn Klee lờ lững trong nước. Rồi, sau một đêm, nàng quyết định gọi điện cho một người đàn ông.
Sáng hôm sau, người gác hồ ngạc nhiên thấy có một đôi vợ chồng cùng hai đứa trẻ đến bên hồ. Họ thả xuống nước cái gì đó rất nặng. Nghe như có tiếng nước quặn vào bờ.
Cả bốn người cùng hoan hỉ. Nhất là lũ trẻ. Chúng không biết gì về nghi thức phóng sinh của đạo Phật. Nhưng việc trả lại con cả khiến trái tim của chúng được nhẹ nhõm. Lâu lắm, chúng mới được cười nói như thế.
Bên kia cầu, một người đàn ông vẫn cần mẫn buông câu.
*
Hôm sau, nhà nàng có món cá. Món Zander vắt chanh bỏ lò sốt bơ. Lúc dọn bàn, chợt nàng thấy có hình bông hoa ở một góc. Klee.Nàng mỉm cười khi xắt bông hoa hình Klee trên đĩa. Và câu chuyện về Klee, mãi mãi là một bí mật của riêng nàng...
Cầm tù trong tự nguyện là một thứ tự do vĩnh viễn.
Ghi chú:
(1) Zander: tên một loài cá nước ngọt của Châu Âu.
(2) Klee: hoa chua me đất, biểu tượng hạnh phúc và may mắn.
Thymianka Thảo Nguyên, từ Berlin - Ngày 14-3-2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét