Một câu chuyện có thật ở Brazil, gửi các bạn cùng đọc nhé.
Lula,
sinh ra vào tháng 10 năm 1945, tại 1 gia đình nông dân ở Ba-tây
(Brazil). Vì nhà nghèo nên từ lúc mới 4 tuổi, cậu bé đã phải đi bán đậu
phộng ngoài đường, nhưng vẫn bị thiếu thốn. Khi được lên tiểu học, lúc
đó đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro, chú bé cùng với 2 người bạn cùng
lứa thường đi đánh giày sau mỗi buổi học. Hôm nào không có khách thì coi
như là nhịn đói.
Năm
12 tuổi, vào một buổi xế chiều, có một người khách là chủ tiệm giặt ủi
và nhuộm áo quần cần đánh giày. Ba đứa trẻ chạy lại. Ông chủ tiệm nhìn
vào 3 cặp mắt khẩn khoản, không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng
ông ta nói: “Đứa nào cần tiền nhất thì hãy làm, ta sẽ trả công 2 đồng”.
Công đánh một đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là một món tiền rất lớn. Ba cặp mắt đều sáng lên. Một đứa nhỏ nói: “Từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ rất đói!”.Đứa
khác nói: “Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang
bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn
đòn.” Còn
Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi một lúc rồi
nói: “Nếu cháu được ông cho đánh giày và trả 2 đồng này thì cháu sẽ chia
cho mỗi bạn 1 đồng.”
Câu nói của Lula làm ông chủ tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất là ngạc nhiên. Cậu
giải thích thêm: “Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết một
ngày rồi. Cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phộng nên có sức đánh
giày hơn chúng nó. Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn Ông sẽ hài lòng.”
Cảm
động trước câu nói của cậu bé, ông chủ tiệm đã trả cho cậu 2 đồng sau
khi được cậu đánh bóng đôi giầy. Và Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2
người bạn mỗi cậu 1 đồng.
Vài ngày
sau, ông chủ tiệm đã tìm đến Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là
đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông và bao cả bữa cơm tối.Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp, nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều. Chú bé hiểu rằng: Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn nên mới đem đến cho mình cơ hội thay đổi cuộc đời. Từ đó, miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình.
Sau
đó, Lula nghỉ học đi làm thợ trong một nhà máy. Để bênh vực cho quyền
lợi của những người thợ, cậu tham gia vào Công đoàn. Năm 45 tuổi, Lula
lập ra đảng Lao Công. Năm
2002, trong cuộc ứng cử tổng thống, khẩu hiệu của Lula là: “Ba bữa cơm
no cho tất cả những người trong quốc gia này” và đắc cử làm Tổng
Thống xứ Brazil. Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2 cho 4 năm tới. Trong 8 năm tại chức, ông đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: 93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm. Thực hành đúng tâm niệm: giúp đời. Và
nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là "con khủng long
nhai cỏ" mà đã trở nên "Con mãnh sư Mỹ Châu". Và xây nên nền kinh tế
đứng thứ 10 trên thế giới.
Luiz Inácio Lula da Silva, đó là tên của vị tổng thống vừa giải nhiệm vào 31.12.2010.
(Sưu tầm)
3 nhận xét:
Đây là trích trong bài viết "Linh tinh năm cũ " Mình viết trong cuối năm vừa rồi trên blog của mình . Nói chung là khó phấn đấu làm tổng thống lắm , làm người bình thường thôi " Tham , sân , si đủ cả"
Đổi 6,6 tỷ để lấy 200 ngàn đồng . Đó là câu chuyện cô bé bán vé số ở Tỉnh Long An , mình đọc mà vẫn không thể nào tin nổi ,ông Bụt và cô Tiên tưởng chỉ có trong chuyện cổ tích lại hiện diện giữa đời thường . Nếu đặt mình vào địa vị ấy thì mình sẽ làm gì nhỉ ? Chắc chắn chả bao giờ mình trở thành ông Bụt được rồi . Đã là Quạ thì việc gì phải cố khoác vào vào người bộ cánh con Công.
Theo người Việt Nam ta,tâm nào lòng nấy, gieo gì gặt nấy. Hãy cứ giúp đời trước đã... còn ta thì hãy tính sau.
Đó là lời của Phật dạy.
Đăng nhận xét