Ba Chữ...

27 tháng 2, 2012 2 nhận xét
Nhân có 'chuyện tình chim Yến' của Kiên đăng trên blog, mình gửi một câu chuyện khác để bà con cùng đọc nhé!

Ngày ấy anh hơn cô một tuổi nhưng chững chạc hơn cô rất nhiều. Chẳng thế mà anh được mẹ cô tận tình trao gửi: “Cháu làm anh kết nghĩa của nó nhớ, mọi thứ cô trông cả vào cháu nhớ.. nó yếu ớt và hay ốm đau lắm đấy!”.Anh gật đầu và cảm thấy vui mừng, vì từ đây một cách chính đáng, anh đã ‘có quyền’ ở bên cạnh và chăm sóc cho cô.

Nhưng anh chẳng thích được làm ‘anh kết nghĩa’ của cô tý nào, vì càng ở gần cô, anh càng yêu mến cô nhiều hơn. Mặc dù vậy, anh cũng không thể bộc bạch được gì với cô, bởi cô trong sáng, vô tư quá và vì cô coi anh như là một người anh trai của cô, chỉ thế.

Thế rồi một ngày chuyện bất ngờ đã xảy ra: anh được tin cô bị ốm nặng. Anh đã kịp về lúc xe cấp cứu đưa cô đi bệnh viện. Nhìn cô gày gò, bất động trên chiếc giường nhỏ mà lòng anh đau đớn. Anh chẳng biết làm gì hơn là cầm chặt bàn tay bé nhỏ của cô trong đôi tay ấm áp của mình. Đó là lần đầu tiên anh được cảm nhận bàn tay run rẩy ấy. Với cô,đó cũng là lần đầu tiên cô để yên tay mình trong tay một người đàn ông.

Trong không gian cô quạnh của bệnh viện, cô chợt nói một cách vô thức: “ Có thể ngày mai em không còn sống được, anh ạ!”.  Anh đã thốt lên trong xúc động: “Nếu em chết, anh cũng không còn muốn sống nữa!”.  Nước mắt lăn dài bên má cô, còn anh cũng lặng im hàng giờ...Câu nói ý nghĩa đến thế, bàn tay anh ấm áp đến thế.. vậy mà cô vẫn không thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô. Và cả sau này, khi cô đau khổ muốn tự vẫn, anh đã giữ cô lại và nói với cô rằng: "Nếu mà em nhảy qua cửa sổ này  thì anh sẽ nhảy theo em ngay bây giờ..." 

Có phải cuộc sống chớ trêu để anh mãi mãi không thể thốt ra được ba chữ thường tình ấy, hay đó là cái cớ để cô không đến với tấm chân tình của anh? Anh không biết nữa. Chỉ biết rằng anh thật ngu xuẩn khi hàng ngày ở bên cô mà không thể thốt lên được một lần nào ba chữ 'Anh yêu em' mà cô mong đợi. Anh cũng thật ngu xuẩn khi mà chỉ dừng lại ở cái nắm tay rất chặt của ngày hôm ấy. Ngày ấy... đã chẳng bao giờ trở lại...

Cuối cùng họ đã xa nhau, ngày một xa, mặc dù hai đứa sống chung một dãy nhà, mặc dù anh và cô vẫn thường giáp mặt hàng sáng, bởi vì cô đã gật đầu người khác, một người đã dám nói với cô ba chữ đó, chỉ thế!

Chỉ một vài tháng sau khi cô đi lấy chồng, anh cũng quyết định cưới ngay một người con gái khác, một người con gái đã mang lòng yêu thương anh thật nhiều và nguyện hy sinh cả đời mình cho anh. Người con gái đó chẳng bao giờ làm anh phải lo lắng nhiều đến thế, như anh đã từng lo lắng cho cô. Nhưng, tự sâu thẳm trong tâm hồn anh vẫn có nỗi xót xa, cay đắng. Cho đến tận bây giờ anh vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao cô không nhận ra tình cảm của anh? Tại sao trong TY lại phải cần thốt ra ba chữ vô nghĩa đó cơ chứ...

2 nhận xét:

  • lungbotay nói...

    Đàn ông khổ nhỉ , có ba câu mà nói mãi không được . Bây giờ tiến bộ nam nữ bình đẳng nên " Cọc đi tìm trâu cũng chả sao " Con gái cũng nói được ba câu đó . Đến tuổi này Kiên tổng kết rồi : Hãy yêu như chưa yêu lần nào , trẻ không chịu yêu già khó yêu vô cùng . He he ! Cũng may nhận ra chưa muộn lắm , khó yêu nhưng cũng chưa phải không yêu được nữa

  • Như Hải nói...

    Phụ nữ mệt nhỉ, cứ phải nghe được đủ 3 chữ mới chịu! Thế mà đàn ông thì.. kiệm lời quá! Không bù cho tụi trẻ bây giờ thoải mái sử dụng ngôn ngữ, thậm chí còn tìm đủ cách thể hiện sự tỏ tình kiểu 1000 bông hồng, hay đứng giữa trường hét lên AYE cơ đấy!!!

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB