LỜI TỎ TÌNH KHÓ QUÊN - THAY LỜI MUỐN NÓI

7 tháng 2, 2012 4 nhận xét
Chẳng ai chịu lên tiếng, nên mình sẽ viết về một câu chuyện thật..99% ở lớp nhé.

Hồi ấy có một cậu bé mến một cô bé nên luôn chăm sóc cho cô bé. Những lúc không tới trường, cậu bé rất thích đến thăm cô bé, nhưng.. không dám đi một mình. (Ngày ấy ai đủ can đảm đến một mình cơ chứ!). Vậy nên, cậu rủ thêm một người bạn khác cùng lớp đến chơi. Thế nhưng cứ đến gần tới nơi cả hai lại quay trở ra. Sự can đảm biến đi đâu mất cho dù có thêm 'đồng minh' bên cạnh.

Cứ thế, cho đến một ngày kia, khi giờ G đã điểm, hy vọng gặp nhau không còn nữa vì sẽ phải rất lâu, rất lâu mới gặp lại nhau.... Trong ngày cuối cùng ấy, lấy hết can đảm cậu bé đã dám đến gặp cô bé...một mình và mang theo một lá thư gấp kín với lời đề nghị là khi nào lên máy bay mới được mở ra.
Cô bé đã làm theo đúng lời dặn dò của bạn. Khi lên máy bay, để lại tất cả kỷ niệm ở phía sau, cô bé mới mở thư ra đọc. Một lá thư trên giấy học trò dài như một bài văn được đọc đi đọc lại... Cô tìm mãi, tìm mãi mới thấy những chữ quan trọng nhất ở cuối lá thư: " Mình muốn nói thật với bạn rằng: Mình rất là.. quý bạn"!

Bao nhiêu năm sau... cô bé và cậu bé đã trở thành người lớn và đều đã lập gia đình. Nhưng trong ký ức của họ luôn đọng lại những kỷ niệm thật đẹp của thời học trò, thời chẳng thể nào dám nói đến từ quan trọng nhất.

Rồi vào một ngày đẹp trời, cô bé được cậu bé kể lại cho nghe tất cả kỷ niệm của ngày xưa, về những lá thư luôn giữ lại cẩn thận, về sự vụng về và e ngại của cậu bé từ thời còn đi học. Và rồi ngập ngừng, cậu bé trao cho cô bé một món quà nhỏ. Cũng chỉ khi còn lại một mình, cô bé mở ra từ từ, từ từ... Từ trong gói lá sen, mùi hương hoa bưởi bay ra thơm ngào ngạt cả căn phòng.

Hai mươi năm sau (và mãi mãi) câu nói sẽ không phải nói ra nữa nhưng 'hương thầm' cứ nhẹ nhàng và sâu lắng đi vào lòng người chẳng thể nào có thể quên được...
7/2/2012

4 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB